Chính vì suy nghĩ này, em mới kiên quyết chọn cách tệ hại ấy cứu tôi ư?
Bàn tay Đoạn Dịch đặt sau cổ Minh Thiên không khỏi siết chặt. "Vì sao lại nghĩ vậy?"
Trầm mặc hồi lâu, Minh Thiên nói: "Bởi vì em nghĩ... Em nghĩ khi em sắp xếp cho mình và anh con đường này, em sẽ biến thành loại người anhphản cảm nhất, thậm chí là ghét nhất."
Chớp mắt, trước mắt Đoạn Dịch hiện rất nhiều hình ảnh.
Anh nhớ Minh Thiên từng nắm tay anh, nói với anh: "Nếu anh không tin em, em sẽ buồn lắm."
Hắn chỉ nói mình buồn, chứ không cầu xa vời anh phải tin hắn.
Lúc ấy ánh mắt hắn vô cùng đau thương, giống như lâm vào địa ngục vô nhai, không ai có thể cứu hắn.
Lại nhớ, khi kết thúc phó bản Mạt Lị, Đoạn Dịch như có ảo giác... linh hồn Minh Thiên bị chia thành hai nửa, một nửa đứng dưới ánh mặt trời, một nửa giấu sau bóng đổ, khiến anh không rõ cái nào mới là hắn.
......
Đến giờ phút này, Đoạn Dịch mới hiểu... Minh Thiên cam tâm tình nguyện vào địa ngục, đập nồi dìm thuyền, không quay đầu lại, một chút đường sống cũng không chừa lại.
Linh hồn nguyên bản ngây thơ sạch sẽ bị chính tay hắn xé bỏ. Hắn tiếp nhận tội ác, xấu xa, vì muốn anh đứng dưới ánh sáng, dùng thân che chắn không để anh nhìn thấy nơi tối tăm.
Than thở một tiếng, hai tay nâng mặt Minh Thiên, Đoạn Dịch nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Đúng là tôi từng có thành kiến với em. Nhưng đó là tôi sai. Em không phải kiếm khách giết minh chủ Võ lâm thay thế hắn làm ác, không phải thiếu niên giết rồng hóa ác, càng không phải Mạt Lị chịu bạo lực gia đình rồi tàn nhẫn giết con gái mình. Em không giống bọn họ."
"Tiểu Thiên, em một đường gian khó tiến tới, chưa bao giờ mất đi bản tâm, em chưa từng hại một người vô tội. Thế nên em đừng nghĩ mình tệ đến vậy."
"Tôi từng nghi ngờ em, là tôi phải xin lỗi em mới đúng. Nói chung tôi muốn nói..."
"Em trong mắt tôi nay đã khác trước đây. Tôi nói trước đây, là chỉ tuyến thời gian đầu tiên chúng ta gặp nhau trong trò chơi và đồng hành cùng nhau. Chúng ta nâng đỡ nhau vượt qua nhiều cửa ải khó khăn, dựa dẫm lẫn nhau, giao phía sau lưng cho đối phương..."
Nhìn chăm chú Minh Thiên, Đoạn Dịch dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng, thậm chí là khí thế phải tin, "Em là người tôi tín nhiệm nhất, là chiến hữu, là anh em chí cốt. Từ trước đến giờ đều như thế, chưa từng thay đổi. Đương nhiên so với hồi trước, hiện tại có thêm một từ mới... Người yêu. Em là người yêu của tôi."
·
Không biết là ai chủ động, cũng không biết bốn cánh môi va vào nhau như thế nào, đến khi Đoạn Dịch phản ứng lại, bọn họ đã hôn nhau.
Đầu hơi ngửa ra sau, đôi môi tách ra một chút, nhìn môi Minh Thiên bị ma sát đến đỏ bừng, Đoạn Dịch cứ có cảm giác mình bắt nạt người ta. Ngón tay xoa xoa bờ môi hắn, anh nói: "Chúng ta hôn ba lần rồi nhỉ? Lần ở khách sạn không tính, lúc ấy... Tôi hoàn toàn không phản ứng lại. Hai lần sau... Một lần trong quan tài, một lần lăn lộn dơ hầy cả người... Chẳng có lần nào bình thường. Em có giống mấy đôi yêu nhau lần đầu hẹn hò hôn môi, muốn lãng mạn hơn không?"
Nghe anh nói, Minh Thiên nhất thời không tiếp lời.
"Sao mà tỏ vẻ nghẹn lời thế hở?" Đoạn Dịch hỏi hắn, "Muốn nói gì?"
"Em..." Minh Thiên tạm dừng một chút, nói, "Không phải ba lần. Là bốn lần."
"Bốn lần? Bốn lần lúc nào?" Đoạn Dịch kinh ngạc, đầu gối đụng vào chân Minh Thiên phía trên, "Đừng nói em hôn trộm lúc tôi ngủ?"
"Không có. Em sẽ không làm loại chuyện này." Minh Thiên nói thật.
Bị vẻ mặt của hắn chọc cười, Đoạn Dịch lại hỏi: "Thế khi nào?"
"Lần... Cũng không có gì." Minh Thiên nói, "Chính là lần phó bản đồ tể sắp kết thúc."
"Sao tôi không biết gì hết?"
"Em dùng đồng hồ chảy ngược thời gian."
"? Vì sao?"
"Lúc đấy không tính để anh biết tâm ý của em."
À, đã hiểu.
Minh Thiên từng nói, trải qua phó bản thứ tư Nhà Tâm Nguyện, hắn mới không nhịn nổi thổ lộ với mình.
Đoạn Dịch không đành lòng hỏi lại, muốn không khí thoải mái hơn, bèn miệng lưỡi trêu chọc. "Thế em kể đi, lúc đó hôn như thế nào?"
Hỏi xong, Đoạn Dịch thấy vành tai Minh Thiên ửng đỏ.
"Không nói à? Vậy hỏi câu khác..." Đoạn Dịch hỏi hắn, "Lần đầu tiên vào Nhà Tâm Nguyện, em đỏ tai, còn đẩy tôi ra. Lúc đó em đã thấy gì?"
Minh Thiên không chịu nói.
Đoạn Dịch cố tình bắt nạt. "Thế mà nói từ nay không giấu giếm tôi nữa. Nào, Tiểu Thiên kể cho tôi nghe..."
Đoạn Dịch chưa nói hết câu, Minh Thiên ôm mặt anh, mạnh mẽ dùng cái hôn lấp kín miệng anh.
Đoạn Dịch không cam lòng bóp gáy hắn hôn trả, làm cái hôn trở nên nóng rực triền miên kéo dài.
Cuối cùng, Minh Thiên đặt môi chỗ cổ Đoạn Dịch, mổ vài cái, sau đó mũi giật giật. "Anh Tiểu Dịch..."
"Hửm, sao vậy?"
"Thật ra từ nãy em đã thấy kỳ lạ..." Minh Thiên hỏi anh, "Trên người anh sao lại có mùi thơm?"
Thơm? Cái gì thơm?
Đánh nhau đánh đến đổ máu tanh ngòm, thơm chỗ nào.
Giơ tay lau qua loa cổ mình, Đoạn Dịch cũng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt quen thuộc.
... Là mùi nước hoa của số 12 dính lên người lúc hai người dây dưa nhau.
Đờ mờ?
Giải thích với Tiểu Thiên như thế nào cho ổn bây giờ?
Đoạn Dịch: "Mùi nước hoa trong lều Ổ Quân Lan?"
Minh Thiên nghi ngờ: "Em nhớ cô ấy không dùng nước hoa. Đồ dùng sinh hoạt quần áo hệ thống đặt trong phòng người chơi được căn cứ theo sở thích từng người. Hệ thống tự động tính toán và hoàn thành phân phối."
"À cái này..." Đoạn Dịch gãi tóc, "Người tôi thối hoắc, em không chê thúi còn ngửi được mùi nước hoa à?"
"Phản ứng của anh không bình thường." Minh Thiên hơi nheo mắt, "Em có quyền kiểm tra lịch sử hệ thống."
"Ấy ấy, đừng nhìn." Đoạn Dịch vội ngăn lại, "Tôi hay cởi đồ lắm."
Minh Thiên cau mày nhìn Đoạn Dịch, trầm mặc suốt một phút.
Một phút sau, hắn hé miệng: "Được, em không xem. Nói chuyện khác quan trọng. Thông tin phó bản anh tra thế nào rồi? Phân chia phe Ma Sói ra sao? Lần này anh có thân phận gì?"
Đoạn Dịch: "Thông tin không sai biệt lắm. Tôi nghĩ mình sắp tìm được biện pháp qua màn rồi. Còn thân phận... Uầy, tôi là người yêu thầm."
Minh Thiên nhăn chặt mày: "Người yêu thầm? Anh yêu thầm ai?"
"À, số 11. Ơ không phải... Đoạn Dịch vội nói, "Đấy là thân phận chia phe Ma Sói. Đừng có hiểu theo nghĩa đen."
"Tại sao anh yêu thầm số 11?"
"Chọn đại thôi."
"Kiểu gì cũng phải có lý do. Do đẹp trai?"
"Hả? Hình như đẹp trai thật? Cái đó không phải trọng điểm..."
"Anh Tiểu Dịch..."
"Không phải, Tiểu Thiên em nghe tôi nói..."
Ngoài lều vang vài tiếng ho nhẹ.
Là tiếng Ổ Quân Lan: "Cái đó Đoạn Dịch, sắp 9 giờ. Tuy chúng ta đã bàn vote ai vào tù, chúng ta vẫn nên thảo luận một chút chuyện vượt phó bản?"
"Được. Tôi lập tức ra ngoài." Đoạn Dịch quay đầu lại nhìn Minh Thiên, lại thấy thần thái trên mặt hắn mất hết, không nhúc nhích.
Đoạn Dịch hơi đụng một chút, hắn liền ngã xuống.
Xem ra bên hắn có tình huống đột xuất, vì thế vội vàng rời đi, hiện nằm ở chỗ này là Tân Nương Lâu Lan vốn vô mặt được vẽ mặt.
Hai cửa lối đi hẹp đầy xương cốt vô cớ phục hồi như cũ, hỉ đường được trang trí màu đỏ rực vui mừng trong mộ địa âm trầm dị thường, và cả mộ thất đặt bảy quan tài trống, hiện tại tất cả đều bị cánh cửa mộ thất dày nặng khóa kín.
Nếu bị cô lập ở khu lều trại, bọn họ có thể tìm được bí mật trên hình tượng Phật, tìm được biện pháp rời đi không?
·
Buổi tối 9 giờ, thảo luận bắt đầu.
Sáng hôm nay ngoài tù còn tám người. Số 8 số 9 hai người đã chết, Dương Dạ giả chết đăng xuất hệ thống, còn thừa năm người.
Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, số 3 phù thủy và Phương Đông Vũ theo thứ tự ngồi xuống, bọn họ kinh ngạc phát hiện số 12 Thư Dung Dung cũng tới. Tuy rằng Đoạn Dịch không giải thích chính xác đã xảy ra cái gì, nhưng vừa rồi ba cô gái ngồi thảo luận cùng nhau, cơ bản đã biết đại khái sự tình.
Số 8 phe tốt nhưng giúp phe sói chơi, chỉ sợ người sói cũng đáp ứng yêu cầu hắn ta, làm điều kiện trao đổi. Cho nên, dưới tình huống số 8 số 9 một lòng muốn Phương Đông Vũ chết, số 12 đồng ý giúp bọn họ cầm chân Đoạn Dịch, miễn để anh ảnh hưởng kế hoạch bọn họ.
Thư Dung Dung mặc một chiếc váy hoa mới, bước nhỏ bộ đi tới, tóc dài tung bay, nét mặt toả sáng, không còn vẻ chật vật lúc chiều bị Đoạn Dịch nhốt trong lều.
Đi tới ngồi ghế có số "12", cô ta thoải mái đón nhận tầm mắt mọi người.
Số 3 phù thủy dẫn đầu chất vấn: "Cô không biết xấu hổ còn lại đây!"
Thư Dung Dung cười: "Tôi có gì mà xấu hổ?"
"Cô là đồng lõa, giờ còn làm bộ chưa phát sinh chuyện gì xuất hiện trước mặt người bị hại. Cô nói xem sao cô không biết xấu hổ thế hả?" Số 3 nhịn không được nói, "Tôi chưa từng thấy cô gái nào da mặt dày như cô!"
"Chậc. Hồng Hiền chính là phiên bản nam của tôi. Tôi và anh ấy cùng một loại người. Cô thích anh ấy lắm mà?" Thư Dung Dung cười cười nghịch hai lọng tóc dài, nói tiếp, "Tôi biết tôi có nói mọi người cũng không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói. Tôi không biết số 8 số 9 tính giết người nha!"
"Tối qua đêm hôm khuya khoắt, tôi tìm số 9 bàn bạc cắn người. Tuy rằng lúc đó mọi người ở trong lều, dễ bại lộ tung tích. Nhưng chúng ta đã lật bài hết trơn, chẳng sao cả. Số 8 nói số 8 là thợ săn, chúng tôi có thể cắn hắn, hắn sẽ bắn người tốt, giúp chúng tôi thắng."
"Chẳng qua hắn tỏ vẻ nếu hắn giúp chúng tôi, tôi cũng phải giúp hắn. Tôi đáp ứng hắn. Cho nên hôm nay ở mộ thất cách vách, hắn kêu tôi cầm chân Đoạn Dịch, tôi liền làm theo nè. Nhưng mục đích hắn bảo tôi cầm chân Đoạn Dịch mục đích là để giết người, tôi không biết đâu."
"Phì. Tẩy trắng cho mình sạch sẽ quá nhỉ. Tôi một chữ cũng không tin." Số 3 không cam lòng yếu thế phản bác, sau đó "cạch cạch" bấm thiết bị, "Lười nghe cô nói nhảm. Tôi vote cô."
"Ui, không tin tôi thì thôi. Dù sao tôi có một trăm cái mồm cũng không biện hộ được. Cơ mà..." nhìn hướng số 4 Phương Đông Vũ, Thư Dung Dung cười nói, "Bọn họ không tin tôi, chẳng lẽ sẽ tin cô? Tục ngữ có một câu rất hay, trên đời không ai vô duyên vô cớ yêu ghét. Vì sao số 8 số 9 muốn kéo cô chết? Chẳng nhẽ không phải vì việc cô đã làm?"
"Số 8 nói mình có một chìa khóa giúp ra khỏi tù. Tôi chưa từng nghe nói có công cụ như vậy nên tôi hỏi hắn. Hắn không nói rõ, nhưng theo tôi đoán, chìa khóa hình như có quan hệ với cô. Cô có lừa hắn hay không?"