"Tình hình lúc đó đại khái là, ban đầu hai bên đều rất cảnh giác, lo đối phương sẽ gọi người tới, nhưng chúng tôi dần nhận ra hai bên đều khó xử, liền ăn ý đạt thành nhận thức chung... Mạnh ai nấy làm, không can thiệp chuyện của nhau."
Kể đến đây, nghiêng đầu dùng ánh mắt tò mò đánh giá Minh Thiên giả làm tiểu binh, Bạch Tư Niên nói với Đoạn Dịch: "Trên đường tôi thử bắt chuyện hai câu với hắn, biết được hắn ở phụ cận Đài Thiên Táng cách nơi này không xa. Hắn nói hắn là tăng nhân chấp hành thiên táng. Còn các chuyện khác, xin lỗi tôi không nói, có gì xem tình huống về sau như thế nào sẽ chia sẻ thêm với mọi người."
"Tăng nhân chấp hành nghi lễ thiên táng?" Nghe câu này, Đoạn Dịch không khỏi nhíu mày, "Vừa rồi Vương phi nói mình sắp chết, hơn nữa sẽ bị thiên táng. Có phải có nghĩa là, người dùng dao chém thi thể Vương phi sẽ là tăng nhân này?"
Thiên táng là một loại phong tục mai táng.
Dân du mục thờ phụng linh hồn bất diệt, cho rằng cơ thể chỉ là vật chứa đựng linh hồn.
Trong văn hóa bọn họ, sau khi chết cơ thể bị xẻ nhỏ, cho kền kền hoặc chim cỡ lớn ăn, tương đương với việc bố thí thân thể cho thiên địa, tạo công đức lớn lao. Vì thế linh hồn người chết sẽ nhanh chóng lên thiên đàng, đến nơi mà họ muốn."
Nhìn về phía Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên gật đầu nói: "Có khả năng này, tăng nhân kia..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Minh Thiên mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện: "Chư vị, tướng quân cho mời."
Đa số người chơi không quen biết Minh Thiên, giờ phút này nghe thấy hắn nói chuyện, vẻ mặt mọi người nhìn hắn đều mang theo cảnh giác và đề phòng. Hồng Hiền còn hỏi hắn một câu: "Tướng quân tìm chúng tôi làm gì?"
Minh Thiên chưa mở miệng, Đoạn Dịch giành trước đáp: "Cậu đi chẳng phải sẽ biết à?"
"Tôi dám tùy tiện đi hả? Lỡ là bẫy rập thì sao?" Hồng Hiền hỏi ngược.
"Vậy cậu về lều mà đợi. Lo trước lo sau thì thăm dò được gì." Đoạn Dịch mỉa hắn ta một câu, đi đến trước mặt Minh Thiên, "Tướng quân hiện tại ở đâu? Anh lính dẫn chúng tôi đi à?"
"Tướng quân đang ở lều chủ tướng." Minh Thiên rũ mắt nhìn anh cười, chợt xoay người xốc rèm đi ra ngoài, "Tôi dẫn anh đi."
"Dẫn anh đi? Tại sao không phải là "dẫn các anh đi"?" Hồng Hiền kinh ngạc nhìn về phía Đoạn Dịch, "Đừng nói tiểu binh hôm qua cho anh bản đồ cũng là tên này?"
Thư Dung Dung nghe thế, tiến lên một bước hỏi: "Ấy, anh trai nhỏ cao ráo đẹp trai ơi, hôm qua..."
Minh Thiên không quay đầu lại, coi như không nghe thấy.
Thư Dung Dung hơi nhướng lông mày. "Có ý gì thế? NPC này không bị tôi câu dẫn, lại chịu lộ tin tức cho số 7? Hôm qua đưa bản đồ cho một mình anh, hôm nay thì muốn dẫn đường cho mình anh? Số 7 còn thân phận nào khác không đấy?"
Thế là Hồng Hiền và Thư Dung Dung đứng chặn ngoài cửa, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Minh Thiên.
Bạch Tư Niên liếc bóng lưng Minh Thiên, rồi suy tư nhìn về phía Đoạn Dịch.
Ổ Quân Lan ho nhẹ hai tiếng, dẫn đầu ra khỏi lều. "Đi thôi. Trước mắt chỉ nghe lời một phía Vương phi, chúng ta đi nghe tướng quân nói như thế nào. Nếu còn dư thời gian, tôi muốn đi xem Đài Thiên Táng."
Đoạn Dịch gật đầu với cô, nhấc chân muốn đi ra ngoài lều, bỗng nhiên bị Bạch Tư Niên gọi lại. "Tôi có lời muốn hỏi anh, tâm sự riêng nhé?"
Nhìn bóng dáng Minh Thiên cách đó không xa, Đoạn Dịch nhíu mày, vẫn đáp ứng yêu cầu của Bạch Tư Niên.
Vì thế một lát sau, Minh Thiên đi tuốt đàng trước, một loạt người chơi đi theo đuôi hắn, Đoạn Dịch và Bạch Tư Niên đi cuối đội ngũ.
Gió cát ập vào mặt, cát đá dưới chân bị mặt trời nướng chín như cũ.
Nhưng các người chơi đã có chuẩn bị, lót vải dưới đế giày, bây giờ đi đường bàn chân thoải mái hơn hẳn, không dễ bị phỏng.
Bạch Tư Niên dùng mũi chân chọc vào đống cát trước mặt, khiến chút cát tung bay.
Híp đôi mắt lại, cậu ta hỏi Đoạn Dịch: "Ký ức tuyến thời gian của tôi khá loạn. Nhưng tôi nhớ rất rõ, ở phó bản《 mê cung 》, hệ thống thông báo Ổ Quân Lan và Bành Trình đều đã chết. Vậy mà hiện tại tôi gặp lại họ. Ngoài ra, độ khó các phó bản tôi gặp cũng xảy ra biến hóa. Tuyến thời gian đã bị thiết lập lại, đúng hay không?"
"Tôi vẫn luôn tò mò rốt cuộc mọi thứ là như thế nào, giờ nhìn thấy Minh Thiên, tôi nghĩ tôi đoán được một ít rồi. Cậu ấy là người bên hệ thống? Người thay đổi tuyến thời gian là cậu ấy? Chỉ có cậu ấy là có khả năng này."
Nghe vậy, Đoạn Dịch thật sự tò mò mục đích của Bạch Tư Niên.
Cậu ta hỏi như vậy, xuất phát từ tò mò đơn thuần hay nghi ngờ Minh Thiên có ý xấu?
Suy nghĩ chốc lát, Đoạn Dịch nói: "Chúng ta đều là người bị hại. Bao gồm cả Minh Thiên."
"Văn hóa thiên táng tin tưởng linh hồn bất diệt. Hệ thống nói cơ thể chúng ta đã chết. Vậy hiện giờ chúng ta dùng cái gì chơi trò chơi, linh hồn? Ý thức?" Bạch Tư Niên liếc Đoạn Dịch một cái, "Nếu anh cũng giống tôi hoàn toàn không biết gì cả, anh sẽ cùng tôi suy đoán không kiêng nể gì. Nhưng anh không. Nghe tôi hỏi, anh trả lời vô cùng cẩn thận. Điều này chứng tỏ anh biết nhiều thông tin hơn so với chúng tôi, người chơi bình thường."
Đoạn Dịch nghe mà cười. "Ừ. Cậu có thể nghĩ như vậy. Thế nên nếu cậu thật sự là Bóng ma ác mộng, giúp người tốt chơi đi. Dù sao thì tôi là người tốt, và biết nhiều thứ hơn so với cậu."
"Ha, vẫn nghi ngờ tôi?" Bạch Tư Niên cười cười, sau đó hỏi lại Đoạn Dịch, "Cơ mà tôi rất tò mò. Nếu cơ thể chúng ta ở thế giới hiện thực đã chết... Chúng ta sẽ trở về như thế nào? Cơ thể chúng ta có lẽ đã bị đốt thành tro, vùi vào phần mộ. Trong mắt người thân, tất cả chúng ta đều đã chết. Chúng ta sống lại như thế nào? Chúng ta trở về như xưa kiểu gì?"
Biểu cảm Đoạn Dịch trở nên vô cùng nghiêm túc, tâm tình cũng nặng nề.
Bởi vì nghi vấn của Bạch Tư Niên, trên thực tế cũng điều anh luôn tự hỏi.
Từ rất sớm, anh đã nghi ngờ trò chơi này là một âm mưu.
Anh muốn chạy đến cuối cùng, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nên anh nguyện ý dùng hết toàn lực, thử đi đến cuối cùng.
Nhưng trong quá trình này, anh cảm thấy mình đã chết. Lúc ấy, trong lòng anh cam chịu rằng, dù mình có nỗ lực cỡ nào cũng không thể trở về hiện thực. Anh chơi trò chơi này chỉ vì muốn có cơ hội gặp người thiết kế trò chơi, hoặc tìm kiếm một đáp án.
Anh ôm thái độ không cam lòng bị trò chơi đùa bỡn, anh chưa từng mong cầu xa xôi được sống lại và trở về hiện thực.
Cũng vì nguyên nhân này, anh ở trong trò chơi liều lĩnh không sợ chết.
Một người tự nhận mình đã chết mà còn sợ chết à?
Nhưng chết qua một lần, tâm cảnh Đoạn Dịch đã thay đổi.
Đầu tiên, anh bị Minh Thiên tác động.
Anh trơ mắt nhìn Minh Thiên hóa ác tắm máu Tu La, chỉ vì cứu mình, muốn đưa mình về nhà.
Tiếp theo, anh gặp Cố Lương và Dương Dạ.
Người thân thiết tận sức lén vào trò chơi tìm anh, nói với anh rằng: Có thể trở lại hiện thực.
Thế là Đoạn Dịch gánh lấy hy vọng mọi người.
Bởi vậy anh thề, anh nhất định sẽ trở lại hiện thực.
Không chỉ một mình phải về, anh còn muốn mang Minh Thiên trở về.
Gió lốc lớn dần, lều hai bên đường lắc lư phần phật. Đồng thời cát bụi trong gió nhiều thêm, như sương mù màu vàng che mắt người, khiến con đường phía trước trở nên khó khăn.
Sắc trời tối tăm, con đường phía trước mờ ảo, tựa như tương lai không rõ làm lòng người sinh mịt mù.
Thứ làm con người sợ hãi còn có tiếng gió từ xa tới gần... như tiếng dã thú gào rú.
Nghe thấy tiếng gió như vậy, không ai dám mở cửa nhà bước ra, bởi vì khoảng khắc mở cửa bước vào hoang mạc, người sẽ bị gió lốc cắn nuốt.
Vậy mà giữa gió cát đáng sợ, Đoạn Dịch dang hai tay, chính diện đón lấy gió cát.
Thần sắc nghiêm túc trên mặt anh dần thối lui, ánh mắt hoảng hốt ngắn ngủi một lần nữa trở nên kiên định và tràn ngập tự tin.
Đoạn Dịch nghênh diện đi trong cơn lốc, tựa như đối kháng vận mệnh khó có thể viết lại.
Anh biết con đường mình đang đi có bao nhiêu tàn khốc. Nó từng giây từng phút ép người ta vứt bỏ lương tri đạo đức, ép người ta vứt bỏ tư cách làm Người và phẩm cách tốt đẹp của nhân loại. Nó kích phát thú tính lên mức cao nhất, ép con người vì sống sót mà tranh đoạt đồ ăn, chém giết lẫn nhau như thú hoang.
Rất nhiều người đi trên con đường này dần vứt bỏ nhân tính, chỉ còn lại thú tính khát máu.
Nhưng Đoạn Dịch biết mình không thể giống bọn họ, anh không thể bị con đường này cắn nuốt.
Cũng như cơn gió lốc gặp phải trước mắt, anh khó khăn đón lấy nó, ngược dòng mà lên, tạo nên số mệnh cho chính mình.
"Chúng ta sẽ trở về. Tuy hiện tại tôi cũng không biết sẽ dùng phương thức gì trở về... Nhưng chúng ta nhất định có thể làm được. Chúng ta sẽ tìm về cơ thể chúng ta, tìm về cuộc sống sinh hoạt bình thường. Tất cả chúng ta sẽ về nhà."
Khi Đoạn Dịch nói ra những lời này, ngữ khí vô cùng kiên định.
Gió lướt qua mặt anh thổi về phía sau, vốn nên nuốt hết thanh âm của anh.
Nhưng giọng anh nói tự tin mười phần, bởi vậy thanh âm vừa to vừa vang dội, ngược gió mà đi, lọt vào lỗ tai mỗi người phía trước, tới bên tai Minh Thiên dẫn đầu đội ngũ, chọc vào trái tim mềm mại lì lợm của hắn.
Minh Thiên thân hình cao dài, người mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu đón gió đi trước đội ngũ, không giống một NPC đối lập với người chơi, ngược lại như một người dẫn đường, dẫn mọi người đi đến hướng tương lai tươi sáng.
Lời Đoạn Dịch như một dòng nước ấm rót vào trái tim Minh Thiên, rồi truyền khắp người hắn.
Khẽ mỉm cười, Minh Thiên quay đầu lại, nhìn Đoạn Dịch.
Cách cơn con gió to xen lẫn cát vàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Khoảng khắc ấy, ngôn ngữ là thứ dư thừa.
Chỉ cần một cái nhìn, là bọn họ liền hiểu ý nhau, tin tưởng lẫn nhau.
·
Ước chừng sau 15 phút. Đoàn người đến lều tướng quân.
Cả đoạn đường Bạch Tư Niên không hỏi thêm Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch chú ý biểu tình cậu ta không còn nặng nề như trước.
Có lẽ là dù Đoạn Dịch không nói cho cậu ta biết chân tướng, nhưng cậu ta đã nhận được đáp án mình muốn: Hy vọng về nhà.
Trước khi hỏi Đoạn Dịch, bản thân Bạch Tư Niên cũng từng do dự, liệu đi tiếp rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Đoạn Dịch cảm thấy cậu ta có suy nghĩ giống mình ban đầu, hoài nghi tất cả đều là trò lừa của hệ thống.
Đương nhiên, hoài nghi của họ vốn không sai. Trò chơi này đúng là trò đùa của Thái Sơn Phủ Quân.
Nhưng chung quy bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau. Thái Sơn Phủ Quân có người đối ứng, ngoài trò chơi có người nỗ lực đối kháng. Mà trong trò chơi, bọn họ cũng sẵn sàng tin tưởng và hy vọng, kiên định đi đến cuối cùng.
·
Tướng quân nhìn mười mấy thương nhân đi vào lều mình.
Chính là căn lều hôm qua Đoạn Dịch và Minh Thiên đã đột nhập.
Đối mặt các thương nhân, tướng quân nói thẳng không cố kỵ: "Ta muốn biết Vương phi đã nói gì cùng các ngươi."
Lần này kể cả Đoạn Dịch cũng không lập tức trả lời tướng quân.
Bởi vì anh đang phỏng đoán dụng ý của tướng quân.
Sau một lúc lâu, không đợi các thương nhân trả lời, tướng quân nói: "Thật ra ta biết. Chỉ sợ Vương phi nói với các ngươi... Là ta giết công chúa?"
Thở dài một hơi, hắn ta nói: "Vương phi chúng ta sủng ái Vương phi. Dưới tình huống Vương phi nghi ngờ ta giết con gái Vương phi, tình cảnh của ta cực kỳ không ổn. Các ngươi biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không? Vương phi bức bách Vương xử tử ta. Thậm chí Vương phi cầm đao kề cổ Vương!"
"Nghe thị vệ mật báo, ta lãnh binh suốt đêm tiến tới vương cung hộ giá. Nhưng cho dù như vậy, Vương không xử lý Vương phi. Các ngươi xem, hôm nay Vương phi vẫn có thể nghênh ngang ra vào quân doanh..."
"Tối hôm qua, Vương cố ý tìm ta, nói rằng Vương phi bị bệnh nặng, thời gian không còn nhiều. Tâm nguyện duy nhất trước khi chết của Vương phi là tìm được hung thủ giết công chúa. Vương bảo ta niệm tình thời gian của Vương phi không còn nhiều, giúp Vương phi một chút. Nhưng... hầy..."
Nheo đôi mắt, quan sát kỹ hàng người Đoạn Dịch, tướng quân nói: "Việc đã đến nước này, ta cũng không gạt các ngươi. Bởi vì Vương phi hoài nghi ta, mà Vương lại dung túng Vương phi, cho nên ta lo lắng cho tình cảnh bản thân mình. Ta phải tìm người gánh chịu những tội danh đó. Vì thế khi ta nghe nói có thương đội Hoa Quốc tới nơi này, liền muốn bắt các ngươi lại, đánh cho nhận tội, đẩy hết lên người các ngươi. Chẳng qua, nghe nói các ngươi được Vương phi mời tới, nên ta không dám coi thường vọng động, cũng không biết đối xử với các ngươi như thế nào. Hiện giờ..."
"Hiện giờ suy nghĩ của ta cũng thay đổi. Vương phi tìm các ngươi, muốn các ngươi điều tra sự việc công chúa, hoặc nói là, muốn các ngươi tìm chứng cứ ta hại công chúa đúng không? Chuyện này, ta không thẹn với lương tâm, ta đây nghĩ lại rồi, ta để các ngươi gánh vác tội danh làm gì? Không bằng dứt khoát cũng nhờ các ngươi điều tra rõ ràng chuyện này."
"Nếu các ngươi thực sự có năng lực điều tra sự thật, trả lại trong sạch cho ta thì sao? Được, hiện tại ta cho phép các ngươi tự do hoạt động. Đương nhiên, các ngươi không hoàn toàn tự do. Các ngươi biết về bức tranh cuộn quái dị, chứng tỏ các ngươi có khả năng là dị nhân biết yêu thuật. Hiềm nghi hại công chúa của các ngươi chưa được rửa sạch."
"Ban ngày các ngươi có thể điều tra khắp nơi, ta không hạn chế các ngươi hành động. Nhưng mỗi đêm vẫn cần trở lại quân doanh. Đương nhiên, ta sẽ tùy thời tùy chỗ phái binh lính giám thị các ngươi. Các ngươi đừng hòng nhân cơ hội trốn khỏi Lâu Lan."
Nghe đến đó, Đoạn Dịch mỉm cười, hỏi một câu: "Tướng quân muốn cho ai giám thị chúng tôi? Tôi có thể yêu cầu tiểu binh này giám thị chúng tôi chứ?"
Đoạn Dịch giơ ngón tay vào Minh Thiên.
Minh Thiên nghe vậy, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Đoạn Dịch, chỉ cười không nói.
Đoạn Dịch chớp chớp mắt với hắn, lại nhìn về phía tướng quân, nghe hắn ta nói: "Có thể. Nhưng đề phòng tiểu binh bị các ngươi hối lộ, ta sẽ tùy thời tìm người thay ca."
"Tốt thôi." Đoạn Dịch nói, "Tuy nhiên, ngài muốn chúng tôi điều tra rõ ràng cái chết của công chúa, trả lại trong sạch cho ngài, ngài cũng nên kể rõ ràng vào đêm đại hôn, rốt cuộc ngài và công chúa đã xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau, tướng quân mở miệng tường thuật chuyện đêm đó.
Ngoài dự kiến mọi người, nội dung hắn ta nói không mấy sai biệt với Đao Lạc.
"Đêm đó, sau khi Đao Lạc rời đi, còn ta và công chúa ở tân phòng, ta muốn hôn nàng, cùng nàng trở thành phu thê chân chính. Nhưng... Ta bỗng cảm thấy mình làm sai. Người ta yêu không phải công chúa, mà là A Vân. Công chúa chỉ là một cô gái lớn lên giống y đúc A Vân. Chung quy nàng không phải A Vân, tính tình tính cách hai người không chút tương tự. Công chúa có gương mặt A Vân, nhưng không có linh hồn A Vân. Cho nên một khắc kia ta hối hận."
"Chuyện này là ta sai. Ta cưới công chúa, nhưng ta không yêu nàng, ta đối với nàng không dậy nổi, ta làm lỡ cả đời nàng. Ta cũng xin lỗi A Vân. Ta từng thề với A Vân, đời này chỉ yêu mình nàng, chỉ có một thê tử là nàng. Ta thật sự... Thật sự xin lỗi cả hai."
Nói tới đây, người đàn ông cao to như tướng quân thế mà đỏ hốc mắt.
Đoạn Dịch thấy thế nhíu mi. Anh nhìn bên cạnh, mấy cô gái nghe tướng quân nói bị đồng cảm lây, hốc mắt cũng đỏ theo.
Tướng quân nói tiếp: "Tóm lại ta vô cùng khổ sở. Đêm đó ta xin lỗi công chúa, lòng tràn đầy áy náy và tự trách. Công chúa... Thật sự ngây thơ hồn nhiên, am hiểu lòng người. Nàng đoán được ta nhớ nhung A Vân, vì thế nàng nói, ta không cần khó xử, ta cùng nàng tương lai còn dài, nàng sẽ chậm rãi làm ta thích nàng."
"Tóm lại, đêm đó chúng ta trò chuyện với nhau thật lâu, cuối cùng mệt mỏi, song song để nguyên quần áo mà ngủ. Ta không biết mình ngủ bao lâu... Đột nhiên, thị nữ tên Đao Lạc đi đến, nói phải cho công chúa uống sữa dê giúp ngủ ngon. Sau đó ta hoàn toàn tỉnh ngủ, bởi vì ta nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của thị nữ, nói công chúa đã chết. Ta thật sự... Thật sự cũng không biết công chúa chết như thế nào."
Thở dài một tiếng, tướng quân vùi mặt vào lòng bàn tay, không biết là tự trách hay tiếc hận công chúa chết.
Đoạn Dịch tiến lên một bước, hỏi hắn ta: "Vậy vì sao ngài bắt nhốt Đao Lạc, vì sao vội vàng an táng công chúa?"
Tướng quân ngẩng đầu lên, nhíu mày nói: "Ta biết Đao Lạc vẫn luôn canh giữ ở cửa, đương nhiên ta hoài nghi thị nữ đó cho người khác tiến vào giết hại công chúa. Ta nghi ngờ thị nữ đó cùng kẻ khác nội ứng ngoại hợp. Ta giam thị nữ lại, đương nhiên là vì muốn thẩm vấn!"
Đoạn Dịch: "Ngài nghi ngờ Đao Lạc là hung thủ?"
"Đương nhiên là có khả năng này. Ta võ nghệ cao cường, thính lực kinh người, cũng cực kỳ nhạy bén. Mỗi khi đánh giặc, ngoài trăm dặm có tiếng bước chân quân địch, ta đều có thể nghe được! Nếu nửa đêm có người vào nhà giết công chúa, ta khẳng định sẽ bừng tỉnh. Nhưng không ngờ ta hoàn toàn không hề cảm giác, nghĩa là ta trúng mê dược hoặc ảo thuật. Đêm đó người tiếp cận ta và công chúa chỉ có Đao Lạc. Có thể lặng lẽ thả khói mê vào phòng chúng ta, hoặc làm ảo thuật, chỉ có thể là thị nữ đó!"
Tướng quân nghiêm túc nhìn về phía Đoạn Dịch, sau đó mặt lộ vẻ trào phúng, "Ta biết, các ngươi bị Vương phi tẩy não, cho rằng ta giết công chúa chứ gì? Các ngươi cho rằng ta bắt giam Đao Lạc, vì sợ thị nữ đó kể lại sự tình đêm đó ra ngoài? Nhưng ta hỏi các ngươi, nếu ta thật sự sợ Đao Lạc nói đêm đó chỉ có ta và công chúa ở trong một gian phòng, tại sao ta không dứt khoát giết thị nữ đó? Ta bắt giam Đao Lạc, không phải vì sợ cái gọi là nhân chứng, mà là ta muốn thẩm vấn nghi phạm!"
Nghe vậy, trái tim hơi trầm xuống, Đoạn Dịch hỏi lại tướng quân: "Chuyện này ngài tạm thời giải thích rõ ràng. Nhưng còn một vấn đề, vì sao ngài lập tức an táng công chúa, thậm chí là không thông tri Vương và Vương phi?"
"Ngươi hỏi kỳ lạ quá đấy." Giọng tướng quân có vài phần tức giận, "Công chúa chết là việc lớn, sao ta không thông tri Vương và Vương phi? Đương nhiên ta đã phái tiểu binh đến vương cung thông báo việc này! Chẳng qua tiểu binh nửa đường chạy đi uống rượu. Xong việc ta biết chuyện này, đã dựa theo quân kỷ xử tử! Chuyện này mọi người đều biết. Ngươi tìm đại một binh lính, thử hỏi liền biết!"
Đối mặt với tướng quân phẫn nộ, Đoạn Dịch thong dong tiếp tục hỏi: "Dù binh lính này thất trách, thời điểm công chúa hạ táng, vì sao Vương và Vương phi không trình diện? Ngài không phái những người khác đi thông báo sao?"
Tướng quân đứng lên nói: "Ta đương nhiên phái những người khác đi thông báo, chẳng qua tên tiểu binh quản lý việc này chậm trễ thời gian, dẫn tới việc Vương và Vương phi trễ thời gian mới biết được việc này."
"Mặt khác, đúng là lúc đó ta nóng lòng mai táng công chúa. Nhưng không phải bởi vì che giấu tội chứng, mà là bởi lúc ấy ngay giữa mùa hạ, thời tiết nóng bức. Ta không mau an táng công chúa, chẳng lẽ để thi thể nàng hư thối sao?"
"Cuối cùng, lễ tang ngày đó, không phải là ta không chờ Vương và Vương phi trình diện. Ta sai người chuẩn bị tốt tất cả cho lễ tang, không lập tức hạ táng công chúa, chính là vì ta đang đợi Vương và Vương phi đến. Chờ bọn họ tới, nhìn công chúa lần cuối, ta mới cho công chúa xuống mồ. Nhưng ta trăm triệu không ngờ, có một bức tranh đột nhiên cướp mất công chúa!"
"Bức tranh đó tới từ đâu?" Đoạn Dịch hỏi.
Tướng quân nói: "Làm sao ta biết. Bức tranh đó đột nhiên chui ra từ dưới đất!"
Trên đường công chúa gả cho tướng quân gặp bão cát, tạm dừng một lúc, bức tranh bị ném vào hoang mạc.
Sau khi gả cho tướng quân, công chúa đột ngột qua đời, tướng quân chọn một chỗ nơi hoang mạc, tính làm phần mộ an táng nàng.
Vừa khéo chỗ hắn ta đào mồ chính là nơi công chúa ném tranh cuộn, cho nên bức tranh lần nữa hiện thân.
Tuy không biết nguyên lý bức tranh cuộn kết nối với thế giới thực như thế nào, nhưng đây là một cách giải thích hợp lý.
Đoạn Dịch tạm không dò hỏi về bức tranh, chỉ nhìn chằm chằm tướng quân hỏi: "Vậy ngài trả lời cho tôi thêm một vấn đề."
Tướng quân cuộn chặt hai tay, tựa hồ đang áp chế cơn giận.
Qua một hồi lâu hắn ta ngồi xuống, mở miệng nói: "Hừm... Thương nhân Hoa Quốc thái độ kiêu ngạo. Ngươi hỏi đi. Dù sao ta đây không thẹn với lương tâm."
Đoạn Dịch gặng hỏi: "Thời điểm ngài an táng công chúa, vì sao cho công chúa mặc áo cưới?"
Tướng quân nói: "Ta nói rồi ta không yêu công chúa. Hơn nữa ta không thể làm chuyện có lỗi với A Vân. Cho nên ta không thể đụng vào công chúa. Công chúa sinh thời mặc áo cưới, sau khi nàng chết, ta để nàng cũng mặc như vậy xuống mồ."
"Nhưng công chúa là mỹ nhân mà." Đoạn Dịch cố ý dùng ngữ điệu bâng quơ, "Dù thế nào A Vân cũng đã qua đời nhiều năm. Có công chúa xinh đẹp ngủ bên cạnh mà ngài không nghĩ tới việc cởi quần áo cô ấy nhìn một cái? Nói thật, đổi lại là tôi... Mỹ nhân như vậy ở trước mặt tôi, kể cả là một xác chết, tôi cũng muốn..."
Tướng quân bị Đoạn Dịch chọc tức đến mức đứng lên, ngón tay chỉ vào mặt anh: "Đừng nghĩ mọi người ai cũng xấu xa như ngươi! Công chúa bất luận sống hay chết, ta đều tôn kính nàng! Mà vô luận A Vân đã chết bao nhiêu năm, ta cũng sẽ không làm việc có lỗi với nàng! Cho nên ta sẽ không cởi quần áo công chúa! Nàng khi tới mặc áo cưới, ta tiễn nàng đi cũng để nàng mặc áo cưới chỉnh chu!"
"Tướng quân, nếu ngài ủy thác chúng tôi điều tra chuyện này, chúng tôi buộc phải hỏi cho rõ ràng. Có gì mạo phạm xin ngài đừng nóng giận. Tại chúng tôi nhanh mồm nhanh miệng quá." Đoạn Dịch nói, "Được rồi. Ngài không hề nhìn công chúa một cái... Nhưng mà, hình như mặc áo cưới đỏ nhập táng không phù hợp lẽ thường. Ngài không nghĩ tới việc nhờ người khác thay quần áo hộ sao?"
"Cô nương duy nhất đi theo nàng tới đây là Đao Lạc. Nhưng ta nói rồi, ta cần thẩm vấn Đao Lạc, chẳng lẽ ta thả thị nữ đó ra khỏi nhà giam để thay quần áo cho công chúa? Mặt khác, hộ vệ mà công chúa mang đến đều là nam, quân doanh ta cũng không có cô nương. Dưới tình huống này, ta sai ai thay quần áo cho công chúa? Ai cũng không thích hợp!"
"Nói trở về, tuy rằng ta không yêu công chúa, nhưng nàng nói nàng rất thích ta, nàng nói mặc áo cưới gả cho ta là mộng tưởng cả đời nàng, ta..."
Lời đến đây, giọng tướng quân có hơi nghẹn ngào. Hắn ta thở dài thật mạnh, nói nốt, "Chiếc áo cưới chất chứa nguyện vọng đẹp nhất của đời nàng. Ta không cho rằng để nàng mặc áo cưới nhập táng có vấn đề gì. Các ngươi..."
Ngữ khí trầm xuống, tươi cười trên mặt tướng quân biến mất, "Các ngươi còn gì muốn hỏi?"
Hồng Hiền mới vừa há mồm muốn hỏi, Đoạn Dịch bỗng nói: "Không còn gì muốn hỏi."
Nghe vậy, tướng quân vung tay: "Vậy các ngươi đi xuống đi. Ta mệt rồi. Về sau có chuyện gì thì tìm phó tướng. Chuyện của ta hắn đều biết. Lui ra đi."
"Được." Gật đầu với tướng quân, Đoạn Dịch dẫn đầu đi ra khỏi lều.
Hồng Hiền hùng hổ theo ra ngoài. "Anh con mẹ nó bị bệnh hả? Tôi còn chưa hỏi. Mắc cái gì anh không cho hỏi."
Đoạn Dịch không trả lời Hồng Hiền.
Anh đi thẳng một đường, mãi đến khi lều chủ tướng khuất xa, về đến trước lều của bọn họ, mới dừng bước chân.
"**, anh bị câm à, giải thích đi?" Hồng Hiền mắng anh.
Đoạn Dịch xoay người nhìn Hồng Hiền, cười lạnh nói: "Được, thích chết thì cứ việc tìm tướng quân hỏi tiếp."
Hồng Hiền sửng sốt: "Anh có ý gì?"
"Đoạn Dịch nói đúng." Người mở miệng là Bạch Tư Niên.
Hơi nhíu mi, cậu ta nói: "Lời kể của tướng quân có lỗ hổng. Cơ bản chứng minh hắn chính là hung thủ. Nếu chúng ta tiếp tục dây dưa, biến cuộc trò chuyện thành thẩm vấn, sợ rằng hắn sẽ sinh nghi, cho rằng chúng ta tìm được sơ hở của mình. Đến lúc đó, hắn sẽ đại khai sát giới* diệt khẩu chúng ta."
Số 2 Đậu Sương và số 3 Đồng Niệm đi tới. Đồng Niệm hỏi: "Là sao cơ? Tôi và Sương Sương chưa hiểu."
Đoạn Dịch nói: "Vẫn là chuyện áo cưới. Thật ra logic rất đơn giản. Theo lời tướng quân ban đầu, hắn nghi có người dùng ảo thuật hoặc thả khói mê làm hắn bị ngất, sau đó vào nhà giết hại công chúa. Hắn nghi Đao Lạc canh giữ ở ngoài chính là kẻ nội ứng ngoại hợp cùng hung phạm. Cho nên hắn nói mình bắt giam Đao Lạc để thẩm vấn."
"Đúng. Cái này thì có vấn đề gì?" Đồng Niệm khó hiểu.
"Chỉ nghe đoạn này thì không có vấn đề." Đoạn Dịch nói, "Vấn đề là kết hợp với chi tiết áo cưới. Nếu cô là tướng quân, cô nghi có người liên hợp Đao Lạc giết công chúa, dưới tình huống này, cô sẽ tận lực điều tra sự thật, rửa sạch hiềm nghi của mình. Nếu không tất cả mọi người sẽ nghi ngờ cô, người ở chung phòng với công chúa."
"Như vậy, thẩm vấn Đao Lạc là việc quan trọng cần làm. Nhưng cô còn có một việc khác quan trọng hơn phải làm... Ít nhất cô phải làm rõ công chúa chết như thế nào. Cô phải cởi áo cưới ra, kiểm tra thi thể công chúa. Bị bóp cổ chết? Bị dao đâm chết? Hay là trúng độc? Cô phải kiểm tra thi thể mới biết được."
"Nhưng đáp án của tướng quân, mọi người nghe rồi đấy. Thế mà hắn nói mình chưa từng xem qua thi thể công chúa, nhất quyết nói rằng mình không nhìn gì hết. Đây là chỗ vô lý. Nếu nói trước đó tôi chưa thể xác định, thì đến khi nghe hắn giấu giếm ý này, tôi cơ bản nhận định, hắn chính là hung thủ."
- --
*Đại khai sát giới (Tục ngữ Hán Việt): Xuống dao giết người (thỏa sức chém giết).