Mục lục
Nhà Tiên Tri Được Chọn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian từng chút trôi đi.

Khoảng cách đến 11 giờ kết thúc vote, chỉ còn không đến 15 phút.

Phương Đông Vũ là tiên tri duy nhất, không kịp thời gian để các người chơi nói thêm một lượt. Ánh mắt cô quét nhanh qua mọi người, cuối cùng nói: "Dù số 1, 2, 5 có là sói đảo phe hay không, hôm nay không đến lượt vote bọn họ. Bọn họ bầu cho tôi, lúc lên tiếng cũng không có vấn đề, tôi muốn giữ bọn họ lâu hơn."

"Số 6 nhận người yêu thầm... Không có ai cạch... Tôi đây chỉ có thể bàn người sói không muốn bầu cho tôi tiên tri thật, nên bầu ngược lại tôi là số 6."

"Trong ba người số 8, 10, 12, số 8 có ân oán cá nhân với tôi. Anh ta không chịu bầu cho tôi vì lý do bên ngoài, tôi có thể chấp nhận. Nhưng số 10 và 12... Tôi mặc kệ các cô mê trai thật hay giả, hôm nay sẽ vote một trong hai cô."

"Giữa hai cô rốt cuộc nên vote ai, tôi không biết. Hai cô có thể vote lẫn nhau. Còn người khác... Mọi người tự xem xét."

Bàn xong vụ vote, Phương Đông Vũ nhìn về phía Đoạn Dịch: "Số 7 người tốt, chúng ta có thể tâm sự riêng không?"

Nghe Phương Đông Vũ đưa ra yêu cầu, Đoạn Dịch khá kinh ngạc.

Anh mau chóng đứng lên. "Đi chỗ nào?"

Phương Đông Vũ nói: "Chỗ cửa mộ đầu tiên chúng ta vào đi. Những người khác đừng đi theo. Chỉ là tôi cảm thấy, vạn nhất đêm nay tôi vào tù, tôi có thể bàn giao cho anh ấy chút việc."

Một phút sau, Đoạn Dịch đi theo Phương Đông Vũ tới cửa mộ.

Quay đầu nhìn lối đi dài yên tĩnh không tiếng động, xác nhận không ai đi theo, Đoạn Dịch nhìn Phương Đông Vũ. "Cô muốn nói gì?"

Phương Đông Vũ nhỏ giọng hỏi: "Đừng nói... anh mới là người yêu thầm?"

Phương Đông Vũ nói chuyện riêng với anh, mà không trực tiếp mở miệng bàn với mọi người. Đoạn Dịch cũng không có gì cần giấu giếm, nói ngay: "Cô rất thông minh."

Phương Đông Vũ dừng một chút, nói: "Số 6 fake người yêu thầm quá giả."

"Ừ." Đoạn Dịch gật đầu, "Theo góc nhìn người sói, nếu trong ba người nhảy ra, không có ai là đồng đội sói, đương nhiên bọn họ sẽ cho rằng trong đó có một người yêu thầm, một nhà tiên tri, một người tốt không biết thân phận."

"Chỉ có cô soi trúng người tốt, nên người sói khẳng định cô là tiên tri thật. Trước tiên không bàn logic sói đảo phe. Sở dĩ sói không bầu cho cô, chỉ có thể vì số 11 là đồng đội sói. Nếu không bọn họ không thể khẳng định ai là tiên tri thật."

"Cô là thật, như vậy trong mắt người sói, số 3 số 6 đều có thể là người yêu thầm, bởi vì bọn họ đều soi số 11 ra người tốt. Nhưng dưới tình huống số 3 không quay, không một ai bầu cô ấy làm cảnh sát trưởng... Điều này không hợp lý. Suy ra số 6 là người sói."

"Thông qua phản luận, đại khái chắc suất số 6, số 11 là hai sói."

Phương Đông Vũ nói: "Đúng thế, lúc số 6 nhận người yêu thầm thao thao bất tuyệt, tôi cũng nghĩ vậy."

Đoạn Dịch cười cười: "Vậy nên cô liền chắc cú tôi là người yêu thầm? Vì tôi giúp số 11 tẩy trắng? Cũng có thể, tôi tương đối ngu, không ngờ cô nhanh như vậy đã đoán ra số 6 fake người yêu thầm?"

"Có một phần là do trực giác đi. Tôi tin phật, Phật Tổ sẽ chỉ dẫn tôi." Phương Đông Vũ cũng cười, "Mặt khác, tôi thấy số 6 fake người yêu thầm sau khi nghe anh nói. Tôi cảm thấy rất có khả năng là anh nói ám chỉ với số 1, và số 6 nghe hiểu."

"Thế vì sao vừa rồi cô không vạch trần?"

Đoạn Dịch hỏi, "Thật ra cô vạch trần tôi cũng không sao. Bản chất người yêu thầm là dân thường, vote tôi liền ít đi một dân, bất lợi đối với người tốt. Thật lòng mà nói mọi người không cần thiết phải vote tôi. Mà người sói đương nhiên cũng sẽ không cắn tôi. Tôi là một lá bài du thủ du thực."

Phương Đông Vũ nói: "Một lý do khác là tôi không chắc. Vạn nhất chúng ta bàn không đúng. Lỡ ba người bầu số 6 đều chơi logic bên ngoài thật thì sao? Chơi Ma Sói dạng gì cũng có thể xảy ra mà đúng không?"

"Về phương diện khác..." Do dự một chút, cô lại nói, "Mặc kệ anh có phải người yêu thầm hay không, số 10 và 12 đều có hiềm nghi rất lớn. Tôi bảo hai cô vote lẫn nhau, lại quan sát kết quả vote của những người khác, có lẽ sẽ đoán ra sói. Đến lúc đó tôi sẽ dễ dàng tìm đủ sói. Lát nữa... Tôi sẽ đi tìm số 3, nhờ cô ấy ném độc."

Đoạn Dịch nghĩ nghĩ: "Nguyên nhân cô tìm tôi nói chuyện riêng là?"

Phương Đông Vũ nói: "Thời điểm chui vào lối đi xương cốt, anh sẵn sàng dẫn đội xông lên phía trước. Cho nên bỏ qua vấn đề phe Ma Sói, tôi cảm thấy tôi có thể tin tưởng anh."

"Tôi nhận tiên tri, thuốc giải đã mất, bảo vệ có lẽ sẽ tự đấu trí với người sói, không nghe tôi. Nếu đêm nay tôi vào tù... Nếu người tốt không chịu tích cực thăm dò, thật ra chẳng trông cậy được ai. Anh, còn có số 1 số 5, tôi thấy các anh đều rất dũng cảm, cũng rất chịu khó. Hơn nữa ba người các anh có quan hệ tốt. Bọn họ có lẽ sẽ nghe anh. Không bằng tôi nói chuyện riêng với anh. Giả dụ..."

"Giả dụ nếu vừa nãy anh không muốn thừa nhận, có lẽ tôi sẽ trở về, trước khi bị cắn, nói tất cả phán đoán của mình cho mọi người."

Phương Đông Vũ nhìn nhỏ tuổi, chưa đầy 20 tuổi.

Nhưng cô đã đi đến tận đây, coi như là có dũng có mưu, Đoạn Dịch cũng nể cô bé.

Chỉ là còn một việc anh không rõ ràng lắm. Vì sao cô và số 8 số 9 lại kết thù nặng đến vậy.

Đoạn Dịch trịnh trọng nhìn cô, nói: "Tôi sẽ không cô phụ tín nhiệm của cô. Tuy rằng tạm thời bên phe người sói, nhưng trước khi tìm được biện pháp qua màn, tôi sẽ không để bọn họ thắng bằng cách đẩy hết người tốt vào tù. Có thể thắng được đồng vàng là tốt nhất. Không được đồng vàng thì thôi. Ưu tiên mang tất cả ra ngoài là trên hết."

"Thế... Cảm ơn anh." Phương Đông Vũ cười nói, "Anh xem, nói chuyện riêng với anh ngược lại càng tốt. Nhóm người sói hiện tại nhất định rất tin anh. Anh tẩy trắng số 11, không vạch trần thân phận số 6 fake người yêu thầm..."

Đoạn Dịch tự cân nhắc một chút, cảm thấy hơi buồn cười.

Đảo đi đảo lại, anh chơi y như gián điệp hai mặt.

Người yêu thầm là bài dân thường, nếu người sói đồ sát dân, thì cần cắn người yêu thầm mới được. Bản chất anh vẫn là dân, chỉ là do quan hệ "Yêu thầm", anh và người sói cùng phe, người sói thắng coi như anh cũng thắng theo.

Nhưng hiện tại vì vấn đề nguyên tắc cá nhân, anh ngầm hướng về người tốt.

Những lúc như này, Đoạn Dịch lại nhớ Minh Thiên.

Cẩn thận ngẫm lại, Tiểu Thiên của anh lợi hại hơn nhiều. Vừa chiến thắng lấy được đồng vàng, vừa giúp người tốt vượt ải. Đoạn Dịch tự mình trải qua, càng lúc càng hiểu Minh Thiên không dễ dàng gì.

·

Thời điểm Đoạn Dịch và Phương Đông Vũ trở lại khu lều trại vừa đúng 11 giờ.

Một lát sau, hệ thống tuyên bố người vào tù là cô gái số 10.

Cúi đầu nhìn màn hình, Đoạn Dịch thấy kết quả vote cực kỳ có ý tứ: hai cô gái số 10 số 12 vote lẫn nhau, số 11 vote số 10, còn lại mọi người chọn hủy vote.

Số 10 không thể tin nổi mà nhìn về phía số 11. "Anh, anh..."

"Cục cưng à." Số 11 thoải mái tiến lên vén tóc cho cô, "Ngại quá, anh cảm thấy tỷ lệ em là sói cao hơn một chút. Dù sao anh và các em cũng quá thân quen. Nhưng em yên tâm, anh cảm thấy phòng giam trong phó bản này an toàn. Sáng mai bọn anh đi mở quan tài đấy, sẽ nguy hiểm đến mức nào? Em ở trong tù ngược lại an toàn hơn. Là người tốt, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài."

Thế là thời gian số 10 lưu "Di ngôn" biến thành số 11 tỏ lòng chân thành.

Số 11 kéo tay số 10 đến một góc mộ thất, cúi đầu thì thầm với cô. Cả đám người chỉ nhìn thấy cô bị hắn ta che khuất hơn nửa người. Thi thoảng hắn ta xoa xoa đầu tóc cô, lâu lâu vỗ về bả vai cô.

Tình tiết tiếp theo bất ngờ xảy ra. Số 10 thế mà không trách cứ số 11, bổ nhào vào lòng hắn ta khóc lóc.

Khóc tầm ba phút, cô bỏ lại một câu "Em ngoan ngoãn vào tù chờ anh", rồi chạy nhanh vào tù.

Đoạn Dịch xem cảnh này, trong lòng bật to một tiếng "Vãi", rồi nhìn số 12.

Chỉ thấy cô lẳng lặng đứng cạnh lều trại, mặt vô biểu tình nhìn số 11 và số 10 tương tác với nhau, khóe miệng nhếch một chút, như là cười lạnh. Lúc sau cô xoay người chui vào lều, kéo khóa cửa lên.

Chẳng lẽ từ đầu tới đuôi chỉ có số 10 là thật sự bị số 11 lừa?

Thế số 12 là gì? Phối hợp diễn cùng số 11?

Đoạn Dịch lắc đầu, tạm thời không quản những việc này. Anh về ngồi ngoài cửa lều của mình, mở một lon bia uống.

Hồi ở khu nghỉ ngơi, anh đã tự nhốt bản thân suốt bảy ngày.

Trong bảy ngày, anh không gặp người nào, cũng không nói một câu.

Bảy ngày sau anh ra ngoài, cười nói bình thường với người khác, tựa như chưa từng có việc gì phát sinh.

Nhưng thật ra lòng anh vẫn luôn nặng trĩu.

Đoạn Dịch biết, đôi khi Dương Dạ cố ý đùa giỡn nhắc tới Minh Thiên trước mặt mình, vì muốn mình biểu đạt cảm xúc giải tỏa bớt áp lực. Yêu cũng được, đau cũng được, chỉ khi biểu đạt ra ngoài cơ thể mới không bị dồn nén đến sụp đổ.

Nhưng nhắc đến Minh Thiên, Đoạn Dịch lại muốn nghẹn nó trong lòng, nghẹn đến mực đủ thúc đẩy anh tiếp tục tìm kiếm hắn.

Vừa rồi cùng Phương Đông Vũ nói chuyện, Đoạn Dịch cảm nhận được vài phần tâm trạng của Minh Thiên.

Thành thử giờ phút này anh có chút không nín được, cảm xúc chạm đáy, buồn bực uống bia một mình.

Đèn tường chiếu sáng tường mộ thất. Hình tượng Phật trên vách tường tứ phía càng thêm quỷ quyệt.

Đoạn Dịch ngồi trong khung cảnh này, một lon tiếp một lon, nốc liên tục ba lon bia.

Dương Dạ bên cạnh nhìn ra điều gì, đi tới đưa cho anh một điếu thuốc.

Đoạn Dịch lắc đầu. "Không hút. Cai."

Dương Dạ kinh ngạc. Anh ta và Cố Lương kết hôn 5 năm, nhìn Cố Lương khuyên Đoạn Dịch cai thuốc 5 năm.

Nhiều năm qua Cố Lương kiên trì bền bỉ khuyên Đoạn Dịch cai thuốc, chưa từng thành công lần nào.

Sao tự dưng lại chịu cai thuốc lá?

Quan sát Đoạn Dịch vài lần, Dương Dạ hơi hiểu ra, liền thu điếu thuốc về.

Anh ta tính cùng Đoạn Dịch uống chút bia.

Chuyện gì anh ta cũng coi như là từng trải qua, biết đâu người từng trải có thể khuyên nhủ anh vài câu.

Nào biết Dương Dạ còn chưa mở miệng, sau lưng bỗng truyền đến giọng số 11. "Này anh ơi, anh hút thuốc lá hả, cho tôi mượn bật lửa được không?"

Đoạn Dịch liếc mắt hắn ta một cái, biết hắn ta không phải tới mượn bật lửa thật, mà là có chuyện muốn bàn bạc với mình.

Đoạn Dịch nhìn sang Dương Dạ, Dương Dạ gật đầu với anh.

Thấy thế, Đoạn Dịch đứng dậy đi vào trong lều. "Được. Vào đây đi. Tiện thể chúng cùng nhau uống chút bia."

·

Một lát sau. Trong lều trại.

Số 11 bày vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. "Anh tên Đoạn Dịch đúng không? Tự giới thiệu, tôi tên Hồng Hiền."

Đoạn Dịch: "Ồ, thiếu chút nữa đã thành Jung Kyu-bin."

"Ôi vãi không phải đâu, anh cũng xem《Sự quyến rũ của người vợ》hả?" Hồng Hiền cực kỳ kinh ngạc.

Đoạn Dịch lập tức nói: "Đương nhiên không phải. Là mẹ tôi thích xem. Tôi nhìn bà ấy coi mấy chục tập nên ấn tượng khắc sâu!"

"À à. Được. Thôi chúng ta nói trở về..." Hồng Hiền khôi phục cái mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Tóm lại là tôi hạn hán lời. Số 6 cùi bắp quá. Nhảy ra nhận nhà tiên tri... Trước bán tôi. Sau fake người yêu thầm bán luôn anh."

"Nếu là chơi game online thì không sao cả. Không phải đầu óc ai cũng xoay chuyển nhanh như vậy, bọn họ chưa kịp phản ứng số 6 fake người yêu thầm sai ở chỗ nào, là bình thường. Nhưng thế cục này, qua một đêm, một ngày, đến giai đoạn vote kế tiếp, chẳng nhẽ bọn họ không phát hiện ra?"

Đoạn Dịch hỏi: "Vì sao cậu ta nhận tiên tri? Tối hôm qua các cậu không gặp mặt?"

"Đm, không có. Tôi muốn để số 12 nhận tiên tri. Cô ấy chơi ổn lắm." Hồng Hiền thở dài, "Người sói chúng tôi không gặp mặt thương lượng, tôi trực tiếp cắn. Tôi cắn đầu tiên, số 12 theo tôi, dù sói khác không cắn theo tôi, chúng tôi hai phiếu cũng đủ rồi."

Đoạn Dịch nhớ lại một chút.

Vụ tự cắn, anh từng thấy Minh Thiên làm một cái.

Hồng Hiền làm sao dám tự cắn?

Hồng Hiền đoán được Đoạn Dịch thắc mắc cái gì, liền nói: "Khụ, sau khi vào huyệt mộ, anh đi thăm dò, tôi thì dùng đủ loại cách thức lấy lòng các cô gái. Số 1 là chị gái trải đời tôi không lung lay được, nhưng mấy cô bé số 10 số 3 tôi đây rất có kinh nghiệm. Tôi thử dò la số 3 một chút, cảm thấy rất ổn. Sau đó tôi dùng kính nhìn lén xem thân phận cô bé, thấy cô bé là phù thủy nên tôi dám nha."

Quả nhiên lại là kính nhìn lén.

Nhưng món đồ này, Đoạn Dịch không mua.

Đối với anh mà nói, dù đen bảo mạng, đồng hồ chảy ngược thời gian cùng loại với kính nhìn lén – công cụ ăn gian Ma Sói. Nhưng mua kính nhìn lén không có lời.

"Trò chơi này không ai dám tự cắn. Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ là con sói sống đến cuối cùng." Hồng Hiền vô cùng đau đớn, thì thào nói, "Ai ngờ hoàn cảnh cho người sói chơi quá tệ? Xung quanh lều sáng trưng, hiệu quả cách âm lại kém, người sói không tiện gặp mặt nhau."

"Còn nữa, tôi không ngờ số 6 chơi ngu dữ vậy. Cậu ta lấy đâu ra dũng khí cạch tiên tri hả?!"

Đến đây, Đoạn Dịch coi như đã hiểu lý do số 11 vote số 10 loại ra ngoài.

Dù sao trên cơ bản đã bị lộ, còn không bằng cố gắng loại bớt người tốt.

Nheo mắt, Đoạn Dịch hỏi: "Vậy kế tiếp cậu tính làm gì?"

Số 11 Hồng Hiền cười cười, khoanh tay ôm ngực tư thế nhởn nhơ, nhìn về phía Đoạn Dịch. "Không phải anh yêu thầm tôi à? Anh có kiến nghị gì không?"

Nụ cười của Hồng Hiền ẩn ý sâu xa.

Thấy thế, Đoạn Dịch nghiêm mặt.

Do số 6 chơi kém, người tốt lại quá khôn khéo, tình hình người sói đúng thật là rất khó khăn.

Hiện tại số 4 Phương Đông Vũ đã vào lều số 3 phù thủy trò chuyện riêng, hôm nay chắc chắn phù thủy sẽ ném độc.

Số 6, 11, 12 ba sói đã lộ, chỉ còn một sói ẩn núp.

Mà nếu số 1, 2, 5 đã rõ thân phận, người sói còn lại là ai không quá khó đoán.

Nhóm người sói bị lộ gần hết, nhưng bảo vệ vẫn đang núp, tỷ lệ người tốt thắng rất lớn.

Nếu ưu thế của người sói đã trở nên rất nhỏ, bọn họ sẽ dùng cách gì để lật kèo?

Ví dụ như, lợi dụng phó bản giết chết người tốt?

Đoạn Dịch đứng dậy, nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống Hồng Hiền.

Trong mắt ngậm chút trào phúng, Đoạn Dịch hỏi hắn ta: "Tôi đoán số 10 là dân thường nhỉ. Cậu muốn thắng, chọn cách đồ sát dân. Cậu muốn cắn tôi?"

Hồng Hiền cười. "Yên tâm đi. Ít nhất đêm nay sẽ không cắn anh. Tôi biết, anh bò qua hang xương cốt, thấy được một số thứ chúng tôi không biết. Lỡ phe người sói thua ván Ma Sói, tôi còn phải trông cậy vào thông tin của anh để qua màn mà."

"Ồ. Vậy là cậu dự tính để dành cắn tôi cuối cùng? Hoặc là..."

Nói được một nửa, Đoạn Dịch thoắt chuyển đến phía sau Hồng Hiền.

Hồng Hiền chưa kịp phản ứng đã bị Đoạn Dịch khống chế hoàn toàn, không thể cựa quậy chút nào.

Cánh tay trái Đoạn Dịch từ bả vai hắn ta vòng ra phía trước, khóa chặt nửa người trên, tay phải giơ một con dao, dí sát cổ Hồng Hiền.

"Anh, anh điên hả! Anh không thể sử dụng bạo lực!" Không ngờ Đoạn Dịch sẽ làm vậy, thanh âm Hồng Hiền run run, cơ thể cũng phát run.

"Tôi chưa đâm dao vào, không tính." Giọng Đoạn Dịch lạnh băng trầm thấp. Anh dùng sống dao chạm vào cổ Hồng Hiền, "Tôi mặc kệ cậu muốn cắn tôi bỏ tù, hay là ác độc hơn... Lợi dụng bẫy rập tử vong trong phó bản hại người khác. Tôi khuyên cậu tốt nhất vứt ngay suy nghĩ này. Nếu không tôi giết cậu."

"Tôi từng chết một lần, tôi chả sợ cái gì."

Bàn tay trái xòe ra để lộ huy hiệu "Nhà tiên tri được chọn", Đoạn Dịch thấy Hồng Hiền nhìn huy hiệu rồi, mới nói tiếp: "Thấy sao? Tôi đã sớm có thể về nhà, nhưng tôi từ bỏ. Tôi chấp luôn cái mạng theo hệ thống đến cùng."

"Tôi đã vứt bỏ cơ hội sống, tôi còn sợ vi phạm quy định à? Tôi con mẹ nó đéo sợ cái gì. Cậu dám xằng bậy, tôi dám trước khi cơ thể biến mất vì vi phạm quy định bạo lực, có cả trăm phương pháp giết chết cậu."

Thanh âm lạnh như băng kèm chút mỉa mai. Đoạn Dịch lưu loát thu dao, đi đến trước người Hồng Hiền.

Đèn tường xuyên thấu vải lều trại chiếu vào, soi rọi gương mặt Đoạn Dịch thẳng tắp sắc bén như lưỡi dao. Khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt bén nhọn, không nói không rằng nhưng mang theo uy hiếp mười phần.

Lúc này đổi thành Đoạn Dịch nhởn nhơ, nhìn hắn ta hỏi: "Hồng Hiền, nghe hiểu chưa? Nghe hiểu thì chớp mắt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK