Buổi chiều 6 giờ, các người chơi ở nhà ăn ăn cơm. Minh Thiên không đến.
Buổi tối ca hát, trong phòng karaoke mọi người vui chơi rất náo nhiệt. Minh Thiên vẫn không tới.
Đoạn Dịch ngồi bên cạnh Bành Trình, đụng bả vai hắn ta. "Không phải cậu nói kêu Minh Thiên à?"
"À, buổi chiều có gặp cậu ấy rồi, cậu ấy nói mình buồn ngủ."
Không ăn cơm không xuất hiện.
Lại chơi trò tự kỷ?
Đoạn Dịch nhướng mày.
Bạch Lập Huy hát xong một bài hát, ngồi xuống bên Đoạn Dịch. "Sao mà mặt ủ mày ê thế?"
Đoạn Dịch: "Ừm... Giả dụ có một đứa trẻ, nó không chịu làm gì hết, tự kỷ một mình, không ăn cơm không ra khỏi cửa không để ý người khác, thì nó bị gì vậy?"
Bạch Lập Huy suy nghĩ: "Áy náy hả, sợ phụ huynh nổi giận, nên không dám tìm bọn họ trò chuyện. Tâm hồn trẻ con non nớt lắm. Làm phụ huynh phải biết chủ động bắt chuyện gỡ khúc mắc."
Khang Hàm Âm bên cạnh tự nhiên cầm một ly nước, hai mắt nhìn thẳng màn hình phía trước. "Anh nói đúng đấy."
Đoạn Dịch: "..."
Tự dưng bị cưỡng hôn là mình, bị bơ vụ thẳng thắn cũng là mình, nhìn thế nào cũng là tại Minh Thiên. Mắc cái gì hiện tại mình còn phải đi dỗ cậu ta?
Càu nhàu càu nhàu trong lòng, thân thể vẫn thành thật.
Rốt cuộc anh vẫn không yên tâm, cầm theo chút trái cây, đi thang máy lên lầu tìm Minh Thiên.
Minh Thiên đầu tóc rối xù mở cửa.
Đoạn Dịch nhìn hắn, cứ cảm thấy cảnh trước mắt vô cùng quen.
Căn cứ vào kinh nghiệm của anh, đừng nói là lần này chơi kịch bản giả đáng thương nhá?
Vòng qua Minh Thiên vào phòng, Đoạn Dịch nói: "Cậu làm sao thế? Tôi thấy tâm lý cậu đâu có yếu ớt tới vậy. Ở trong ổ tổ chức tội phạm ba năm, vào trò chơi một đường giết đến cuối biết được bí mật trò chơi của cậu đâu rồi?"
Minh Thiên liếc anh một cái: "Bởi vì em để ý anh, cho nên suy xét tương đối nhiều."
Đoạn Dịch: "..."
Đặt trái cây lên bàn, Đoạn Dịch đỡ trán. "Ăn chút gì đi."
Minh Thiên nhìn anh một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn trái cây.
Đoạn Dịch nhịn không được sờ soạ,ng rút một điếu thuốc, rồi sau đó bị Minh Thiên nhanh tay lẹ mắt tịch thu.
Đoạn Dịch: "............"
"Anh hút ít thôi, không tốt cho thân thể." Minh Thiên cắn tiếp một miếng táo.
Đoạn Dịch nhăn mày, nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau vẫn mở miệng hỏi. "Ý cậu là gì? Đừng nói cậu đối với tôi... Có chút ý đó?"
Minh Thiên buông vật trong tay, nâng mắt nhìn về phía Đoạn Dịch: "Không thể ư?"
Đoạn Dịch muốn xổ ra hết cả đống câu chửi bới tích góp được.
Nhưng lúc này đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Minh Thiên, anh bỗng nói không lên lời.
Huống chi anh nên nói cái gì?
... lẽ nào nói "không thể"? Tuy chuyện này quả thật anh không thể tưởng tượng nổi, nhưng mình đâu có lập trường quản người ta thích ai?
Không chờ Đoạn Dịch trả lời, Minh Thiên nói ngay: "Lúc em 18 tuổi, anh đã cứu em, em coi anh là anh hùng đời em... Sau này xem anh diễn thuyết, bị khí chất và lời nói của anh hấp dẫn, coi anh là thần tượng. Rồi em vào công ty anh, ban đầu không nghĩ theo hướng đó, đối đãi với anh như bình thường, nhưng từ khi nghe đồn anh là gay, em cảm thấy... có lẽ em cũng có thể."
"... Ý cậu là, vấn đề là tại tôi? Hồi cậu còn nhỏ tuổi, tại tôi dẫn đường sai cho cậu phải không?" Đoạn Dịch có chút dở khóc dở cười, "Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm với cậu đấy à?"
Minh Thiên cười nhạt, nói: "Em nhớ lại chuyện xưa thôi, cảm thấy chắc đó là quá trình em thích anh. Thực ra là em không biết mình có suy nghĩ như vậy từ khi nào. Nhưng khi em phát hiện, nó đã tồn tại rồi."
Nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua anh, hỏi ngược: "Trước khi em hôn anh, anh không cảm nhận được chút nào?"
Đoạn Dịch: "Làm gì có ai nghĩ anh em kết nghĩa theo hướng này hả? Đàn ông thích đàn ông, xác suất thấp lắm. Bằng không đám con trai ở ký túc xá, bạn bè suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, tắm phòng tắm công cộng trong ký túc xá, mọi người đều thấy nhau trầ,n trụi. Nếu theo lời cậu nói, vậy thì có dễ nghĩ theo hướng cậu nói không, hả?
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch hiếm khi nhạy bén phát hiện Minh Thiên nhấp môi, đồng thời rũ mắt, nhìn giống như... Không cao hứng?
"Aiss cậu?"
"Anh cùng bạn bè mình đùa giỡn, có nắm tay nhau không?"
"Tôi... sao tôi nhớ nổi?"
"Lúc tắm rửa... thôi."
Sao lại chơi trò tự kỷ rồi?
"Này, Tiểu Thiên..."
"Em không sao. Nếu anh biết em thích anh, hẳn là anh có thể tưởng tượng được, em biết mấy chuyện này, khó tránh khỏi cảm thấy ghen ghét. Tuy em không có lập trường gì, thậm chí còn không có đối tượng cụ thể ghen ghét, biết bao nhiêu người cùng tầng lầu tắ,m chung với nhau. Đúng là cuộc sống đại học bình thường. Nhưng lòng em... Thôi anh hiểu là được."
Đoạn Dịch: "......"
Quay đầu, Minh Thiên nhìn về phía anh: "Lần trước anh nói, em có suy nghĩ gì cứ nói thật với anh, bởi vì anh không đoán được. Bây giờ em nói hết lòng mình cho anh nghe, anh có thấy em quá đáng lắm không? Em sẽ ghen ghét với tất cả người bên cạnh anh. Ai nhiều lời với anh một câu, em đều ghét hết, có thể chứ?"
Đoạn Dịch: "............"
Đoạn Dịch á khẩu không trả lời được, anh thật sự không biết nên nói cái gì.
Minh Thiên ngồi bên cửa sổ, đường cong sườn mặt có nét mềm mại.
Biểu tình của hắn hơi ảm đạm, lông mi dài cụp xuống, ỉu xìu buồn thương. Nếu không phải giới tính không đúng, Đoạn Dịch thấy hắn cứ như mỹ nhân khốn khổ vì tình.
Kẻ phụ lòng cậu ta là ai? Mình hả?
Đoạn Dịch có chút đau đầu, một câu nặng lời cũng nói không nổi.
Im lặng một lúc ngắn, Đoạn Dịch hồi tưởng một loạt những chuyện đã xảy ra trong trò chơi, nhưng anh thật sự không thể nào đoán được Minh Thiên thích mình tới mức độ nào.
Bất tri bất giác nghiêm mặt, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Tiểu Thiên, cậu chắc không?"
Lẳng lặng ngắm Đoạn Dịch, Minh Thiên mở miệng: "Ngày hôm qua em không muốn trốn tránh. Chỉ là em nhớ chuyện quá khứ, hơn nữa bị tái hiện trong phó bản Nhà Tâm Nguyện, nhất thời khó kìm lòng nổi."
Cúi đầu thoáng nhìn bàn tay Đoạn Dịch vô thức nắm mép quần, Minh Thiên nói: "Anh biết từ khi nào anh bắt đầu gọi em là Tiểu Thiên không?"
Đoạn Dịch lắc đầu.
Minh Thiên nói tiếp: "Từ trước có một lần em bất cẩn kích hoạt điều kiện tử vong, thiếu chút nữa hại chết một đồng đội. Sau anh tới an ủi em, thấy hiệu quả quá thấp, bèn gọi "Tiểu Thiên" để dỗ em."
Từ trước? Bao lâu từ trước?
Tại sao mình không nhớ?
Đoạn Dịch cau mày, Minh Thiên nhìn anh nói: "Khi là trợ lý của anh, cảm tình của em với anh còn hơi mông lung. Lúc ấy em thường xuyên chống đối anh, chọc anh giận, em làm như vậy vì nghĩ anh thấy bối cảnh sau lưng em, phòng bị em, không tin em. Thành ra em thường dùng cách này để phát tiết bất mãn, hoặc cố tình gây sự chú ý với anh."
"Giờ nhớ lại, lúc ấy em đúng là trẻ con."
"Nếu không vào trò chơi này, em không biết khi nào mình mới nhận rõ trái tim của mình."
"Anh Tiểu Dịch, như em từng nói, anh là người đáng tin cũng là người dũng cảm nhất. Em bị anh hấp dẫn, không có gì kỳ lạ. Anh nói đàn ông và đàn ông..."
"Em chưa từng nghĩ tới phương diện giới tính. Em không biết mình bẩm sinh đã thích nam, hay là gì khác. Nhưng lớn đến tầm này, em chỉ thích mỗi một người."
"Mà khoảnh khắc em thực sự hiểu rõ, là khi thấy anh chết."
"Anh Tiểu Dịch, nếu trong phó bản Nhà Tâm Nguyện thấy ảo giác đáng sợ... Ví dụ cảnh mình bị chém chết. Đó không phải ảo giác, đó là sự thật từng xảy ra, chẳng qua đối với anh mà nói, sẽ xảy ra trong tương lai."
"Em ở trong tù, trơ mắt nhìn anh chết. Khi đó em mới tỉnh ngộ rằng, tình cảm của em đối với anh rốt cuộc là gì."
"Thế nên, vừa rồi anh hỏi em có chắc không, em dám khẳng định với anh, em cực kỳ chắc chắn. Bởi vì cái chết của anh đã xác nhận, và em từng mất anh cũng là thật."
Đoạn Dịch hoàn toàn chìm vào trầm mặc, không biết tự hỏi ra sao.
Sinh tử, luôn là điều nặng nề.
Tính anh hơi biệt nữu, ít cảm xúc, còn không giỏi nắm bắt tâm tư người khác... Tất cả đều trở nên không còn quan trọng.
Minh Thiên nhận ra, kịp thời đi đến bên người nắm lấy tay anh. "Không chỉ anh. Rất nhiều người đều đã chết. Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Bành Trình... Đều đã chết. Em làm lại từ đầu để sửa chữa sai lầm, mang mọi người trở về."
"Những thứ đã phát sinh chưa phải là kết cục đã định. Vì chúng ta là số liệu trong trò chơi. Số liệu chịu tải ý thức chúng ta. Người quản lý hệ thống nói với em, bọn họ sẽ căn cứ vào số liệu tử vong để phán định xem, linh hồn chúng ta ai sẽ được trả lại."
"Nhưng ít nhất em muốn bảo đảm, số liệu ý thức chúng ta sống sót trước."
"Anh Tiểu Dịch, đây là những gì em muốn thẳng thắn."
"Em xin lỗi. Do đủ loại băn khoăn, sợ anh có gánh nặng, trước đây em đã che giấu mọi chuyện."
"Hiện tại em nói hết cho anh. Từ nay sẽ không bao giờ lừa anh nữa."
Vì vậy Minh Thiên mới không chọn rời đi?
Chẳng trách vừa vào trò chơi, Đoạn Dịch liền cảm thấy thái độ của hắn thay đổi rõ rệt.
Sáng sớm ngày đó tại khách sạn S, hắn đã nhìn sâu vào mắt mình.
Vừa vào phó bản đã gọi ba chữ "Anh Tiểu Dịch" vô cùng tự nhiên.
Đau lòng vì mình không tin tưởng hắn.
Và mỗi lần lặp đi lặp lại "Anh phải tin em sẽ không hại anh" đầy nghiêm túc.
Đồng vàng và đạo cụ của hắn từ đâu mà đến.
Vì sao hiểu rõ nguy hiểm phó bản như lòng bàn tay...
Tất cả, đã có câu trả lời rõ ràng.
Chỉ tiếc... Chỉ tiếc anh không thể cùng Minh Thiên đi qua giai đoạn ấy.
Đoạn Dịch không biết một mình hắn đã đi qua bao nhiêu phó bản, mới có thể hiểu biết phó bản cặn kẽ đến vậy; anh không biết hắn đã chịu khổ đến mức nào, mới có thể thiên sơn vạn thủy quay ngược quá khứ, đứng trước mặt mình.
Đoạn Dịch càng không biết... Mình đã quên mất đoạn ký ức quý báu dày nặng giữa hai người.
Thấy Đoạn Dịch cúi đầu đứng tại chỗ không nhúc nhích, Minh Thiên thử niết bàn tay anh. "Em biết, không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp nhận một người thích mình. Chưa kể em là đàn ông."
"Còn nữa, tất cả lựa chọn em làm ra đều dưới tình huống anh không biết gì. Nếu anh cảm thấy gánh nặng quá nặng, em hoàn toàn có thể lý giải. Có lẽ anh không muốn nhìn mặt em..."
Nghe đến đó, Đoạn Dịch giơ tay, ý bảo dừng lại.
"Anh Tiểu Dịch..." Minh Thiên nhíu mày.
Đoạn Dịch lắc đầu, khóe mắt hơi đỏ, nghẹn ngào nói: "Cậu nghĩ, tôi sẽ vì gánh nặng mà không muốn nhìn mặt cậu? Nếu tôi thật sự làm vậy, có khác gì lòng lang dạ sói?"