Cố Lương ngồi ghế phụ cạnh ghế lái, liên tục gọi đi gọi lại cho dì nhỏ, nhưng không ai bắt máy, không biết bà đã tới và đang bận răn dạy Đoạn Dịch hay chưa.
Chạy cao tốc, chui đường hầm, 30 phút sau, xe chạy vào hầm gửi xe. Xe còn chưa dừng hẳn, Cố Lương đã nhảy xuống xe đi ấn thang máy. Trong lúc anh chờ thang máy, Dương Dạ vội vàng đậu xe chạy tới đứng bên cạnh.
Cố Lương mím chặt môi, liếc Dương Dạ một cái, nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Thật ra không cần gấp đến vậy. Em cảm thấy anh nghĩ quá…”
Nói đến đây, ngữ khí Cố Lương mang vài phần lên án. “Anh đừng có nghĩ mọi người đều như anh.”
Dương Dạ lập tức nói: “Tại em không biết em họ em thích người ta bao nhiêu ấy chứ. Với lại chúng ta nên phòng vạn nhất. Khóa cửa nhà Tiểu Dịch có lưu vân tay dì nhỏ. Dì ấy chưa kịp chuẩn bị gì hết, lỡ vào cửa thấy cái gì… Bị kí,ch thích thì làm sao bây giờ?”
Cố Lương đang tính phản bác, bỗng nghĩ tới hình ảnh nào đó.
Vì thế anh đen mặt nói: “Ừ, anh nói đúng. Lúc ở trong trò chơi… đôi khi Tiểu Dịch… Thôi, lên rồi nói.”
Hai người đi vào thang máy, một lát sau nghe “Đinh” một tiếng, thang máy tới tầng chỉ định, hai người cùng đi ra ngoài.
Chung cư Đoạn Dịch sống thuộc dạng mỗi tầng chỉ có căn hộ.
Cho nên đối diện thang máy là cửa nhà Đoạn Dịch.
Giờ phút này cửa nhà đang khép hờ, Cố Lương và Dương Dạ nghiêm túc liếc nhau, nghe loáng thoáng tiếng dì nhỏ tức giận tột đỉnh. “Đoạn Dịch! Con nói cho mẹ nghe, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!!”
Ngay sau đó truyền ra tiếng Đoạn Dịch: “Cái đệt. Mẹ, con 29 tuổi rồi, mẹ chú ý tôn trọng con hộ cái! Ai đời chưa chào hỏi gì đã xông vào phòng con!”
“Bạch bạch bạch” ba tiếng truyền đến, là tiếng dì nhỏ tháo dép lê đánh Đoạn Dịch, bị Đoạn Dịch linh hoạt né tránh, thế nên dép lê lần lượt đập vào đầu giường, tủ quần áo, sàn nhà.
Giọng dì nhỏ càng thêm tức giận: “Nếu mày nghe lời giống Cố Lương thì tao cần gì quản hả! Tao ước gì khỏi cần nhọc lòng! Mày nhìn bộ dạng của mày bây giờ đi, kêu tao tôn trọng cái rắm chó! Tao tôn trọng dcm mày? Mày mang cái thứ lung tung rối loạn gì về nhà qua đêm đấy hả???”
Hai người Cố Lương Dương Dạ rơi lộp bộp trong lòng.
Bọn họ thầm nghĩ: Vờ lờ, đừng nói dì nhỏ “bắt gian” tại giường thật nhá?
Đang lúc hai người do dự không biết nên đi vào không, lại nghe thấy Đoạn Dịch nói: “Mẹ đừng có nói hươu nói vượn! Mẹ có chứng cứ không?! Con đang ngủ nướng tự dưng mẹ xông vào! Chỗ này có một mình con thôi! Con mắt nào của mẹ thấy người khác!”
“Ha.” dì nhỏ cười lạnh một tiếng, “Vào cửa tao đã thấy rồi, tủ giày dư một đôi dép lê. Trên bàn trà có hai ly nước! Trên bàn cơm cũng có hai đĩa bò bít tết đã ăn hết. Trước khi vào phòng ngủ, tao đã nhìn qua phòng tắm, dư một cái khăn lông, khăn tắm, bàn chải đánh răng và ly đánh răng. Chẳng lẽ không phải chứng cứ?! Mày còn muốn cãi?!”
Đoạn Dịch: “Không phải, con…”
Giọng dì nhỏ khí thế như nuốt núi nuốt sông: “Nếu mày quang minh chính đại mà yêu đương, thì cần gì trốn tao, hiện tại cũng khỏi cần phủ nhận, đúng hay không? Mày cố tình không thừa nhận à, thành thật nói rõ cho tao nghe, có phải mày bắt nạt con gái nhà người ta không?!”
“Sao mày không để mẹ mày bớt lo được chút nào hả? Tự mày nhìn coi có phải hai cái gối trên giường đều bị nhăn, đều có dấu vết ngủ qua không hả? Tại sao mày không chịu đối xử với người ta đàng hoàng? Sao có thể kéo người ta lên giường hả? Mày có biết tôn trọng người ta không hả?!”
Đoạn Dịch: “Vãi, rốt cuộc hình tượng của con trong lòng mẹ là thế nào hả? Tại sao?”
Dì nhỏ: “Mày chọc tao tức chết mất! Từ nhỏ đến lớn không bao giờ mày nghe lời tao nói. Mày từ từ, chờ tao gọi Cố Lương tới. Tao quản không được mày! Để anh mày tới quản mày!”
Ngoài cửa, Cố Lương và Dương Dạ hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Dương Dạ nhỏ giọng nói: “Anh cảm thấy nếu dì nhỏ chơi kịch bản giết người bằng miệng lưỡi, chắc chắn sẽ cực kỳ xuất sắc.”
Cố Lương: “…”
Dương Dạ: “Dì quan sát chi tiết thật đấy. Tiếc là dì hơi sai một chút, sai giới tính.”
Cố Lương: “…………”
Cách ván cửa, giọng Đoạn Dịch tiếp tục truyền đến: “Được, không thành vấn đề, cứ gọi anh ấy tới. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Mẹ hiểu lầm con rồi. Con bắt nạn con gái nhà người ta? Mẹ tự nhìn lại tủ giày đi, thừa ra một đôi, nhưng nó là dép kiểu nữ hả?”
Lần này tiếng dì nhỏ tạm dừng khoảng mười giây, chợt cao vút: “Đoạn Dịch, đừng nói lời đồn ở công ty mày là thật! Mày… Mày chơi đàn ông phải không?!! Rốt cuộc là mày bắt nạt ai?!”
Đoạn Dịch không muốn tiếp tục kíc,h thích bà khi bà đang nổi giận, vì thế chỉ nói: “Chỉ là đồng nghiệp thôi… Bọn con…”
Tiểu dì: “Đừng nói với tao là mày quy tắc ngầm đàn ông cấp dưới!”
Đoạn Dịch: “…………”
Ngoài cửa, Cố Lương vịnh cửa nhà Đoạn Dịch, nhỏ giọng nói với Dương Dạ: “Có vẻ lúc dì nhỏ tới nhà, Minh Thiên không có ở nhà. Còn tốt còn tốt. Anh ở đây canh chừng Minh Thiên, phòng ngừa cậu ta đột ngột xông vào. Em vào nhà trấn an dì nhỏ. Chắc là mấy ngày nay không tìm được Tiểu Dịch, nóng lòng quá nên mới nổi giận.”
Dương Dạ bổ sung một câu: “Cũng có thể là dượng nhỏ chọc giận dì. Chậc, nhà chúng ta đều bị vợ quản nghiêm.”
Cố Lương ngẫm nghĩ, nói: “Ừ, cũng đúng. Ôi, Tiểu Dịch cũng thế?”
Trầm mặc một lát, Dương Dạ hỏi anh: “Em cảm thấy Tiểu Dịch là…”
Cố Lương: “Ừ. Em nghĩ là vậy. Em họ giống kiểu người sẽ bị Minh Thiên quản nghiêm.”
Dương Dạ nhíu mày: “Không phải, em lầm rồi, ý anh là…”
Cố Lương nghiêm túc gật đầu một cái, ngữ khí nghiêm túc: “Em biết rồi, phân công hành động đi!”
Dương Dạ: “…………”
Đúng lúc này, cửa thang máy kêu “Đinh” một tiếng.
Cố Lương và Dương Dạ quay đầu lại, cửa thang máy hướng hai bên mở ra, Minh Thiên xuất hiện.
Minh Thiên mặc áo gió, dáng người phá lệ thon dài, đang kéo vali chuẩn bị bước ra ngoài, nhìn thấy tình huống trước cửa nhà Đoạn Dịch, mặt không khỏi lộ vài phần kinh ngạc.
Lúc này không ai nói chuyện, cửa nhà Đoạn Dịch lại không đóng, vì thế tiếng thang máy mở cửa vang lên cực kỳ vang dội, lọt vào tai dì nhỏ. Bà hỏi Đoạn Dịch: “Có người tới phải không?”
Dương Dạ nghe thế, lập tức xoay người vội bấm nút giữ thang máy, đẩy Minh Thiên vào, bản thân cũng đi vào thang máy, dùng sức ấn nút đóng cửa.
Cố Lương không hổ là chồng chồng lâu năm, phối hợp với anh ta vô cùng ăn ý. Trước khi dì nhỏ xuất hiện ở cửa nhà, Cố Lương đã lách mình vào nhà, đồng thời lưu loát đóng cửa lại, che kín mít không để dì thấy được cửa thang máy.
Trong nhà, dì nhỏ mới vừa đi đến cửa nhà tính ra ngoài xem thử, không ngờ Cố Lương bỗng xuất hiện, thiếu chút nữa đụng phải mình. Sửng sốt một chút, bà lui nửa bước, nói: “Ôi, Cố Lương con… Dì đang chuẩn bị gọi con tới.”
Cố Lương dõng dạc: “Con vừa đến. Cái đó…”
Dì nhỏ lập tức giữ chặt tay anh, trầm mặt nói: “Đúng vậy, dì có chuyện muốn nói với con. Tiểu Dịch…”
Cố Lương nghiêng đầu, đối diện Đoạn Dịch với cái mặt buồn bực kèm quả đầu ổ gà từ phòng ngủ đi ra. Đưa mắt ra hiệu với Đoạn Dịch, anh họ nói với dì nhỏ: “Dì nhỏ à, con vội vã tới đây vì muốn giải thích với dì. Gần đây Tiểu Dịch giúp tập đoàn nhà Dương Dạ chạy một dự án. Là con nhờ vả em ấy hỗ trợ. Dự án này cần làm gấp, cũng đặc biệt quan trọng. Chắc là em ấy bận quá nên quên, chưa kịp liên hệ báo với dì.”
Dì nhỏ chưa bao giờ nghi ngời lời Cố Lương.
Vì thế bà chỉ nhíu mày lẩm bẩm: “Ra là thế à…”
Cố Lương lại nói: “Bên Dương thị có điều kỹ thuật viên tới học hỏi em ấy. Bởi vì dự án thật sự quá gấp, cho nên họ ở nhờ nhà em ấy một khoảng thời gian. Hôm nay con tới đây là để cảm ơn Tiểu Dịch. Mấy hôm nay quấy rầy em ấy quá.”
Dì nhỏ tiếp lời: “Không sao không sao. Hai đứa là anh em thì quấy rầy cái gì?”
Đoạn Dịch nhanh mồm trách móc một câu: “Con nói mẹ rồi, mẹ hiểu lầm con trai mẹ quá đáng! Chắc chắn con không phải do mẹ đẻ ra! Anh họ mới là con trai ruột của mẹ!”
Dì nhỏ lườm Đoạn Dịch trắng mắt: “Tao ước gì Cố Lương là con ruột tao đẻ ra. Tao đẻ mày? Chẳng khác gì đẻ cái chày gỗ!”
Cố Lương nháy mắt Đoạn Dịch: “Đi rửa mặt đi. Giữa trưa anh mời em và dì ăn bữa cơm.”
Dì nhỏ muộn màng nhớ ra, hỏi Cố Lương: “Dương Dạ đâu? Có khi nào nó bỏ con ở lại ăn cơm à?”
Cố Lương lấy di động nhắn tin cho Dương Dạ, mặt không đổi sắc nói: “Anh ấy… anh ấy đang họp ở công ty. Lát nữa con sẽ hỏi anh ấy có thể tới hay không.”
Giờ phút này, trong thang máy.
Dương Dạ liếc cái vali size lớn của Minh Thiên. “Cậu…”
“Về nhà lấy hành lý. Anh Tiểu Dịch… có hơi không thoải mái.” trên mặt Minh Thiên không lộ biểu cảm gì đặc biệt, “Nên tôi để anh ấy nghỉ ngơi, tự về nhà lấy đồ.”
Tạm dừng trong chốc lát, Minh Thiên hỏi Dương Dạ: “Tình huống trong nhà thế nào?”
Dương Dạ: “Mẹ Đoạn Dịch tới. Tính ra cậu cũng hên, không chính diện gặp nhau.”
Sau một lúc lâu, Minh Thiên khẽ nhíu mi, hơi lo lắng hỏi: “Mẹ có thể chấp nhận anh Tiểu Dịch ở bên đàn ông không?”
Dương Dạ “Chậc” một tiếng: “Chưa chi đã gọi mẹ?”
Minh Thiên nhìn anh ta: “Năm đó anh rể thuyết phục mẹ như thế nào? Có thể cho kiến nghị không?”
Dương Dạ: “…………”
Một lát sau, Dương Dạ nói lời thấm thía truyền thụ kinh nghiệm.
Minh Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ừm. Tôi phải nghĩ biện pháp. Tình huống hai ta không giống nhau.”
Không biết Dương Dạ nghĩ đến cái gì, cười thầm. “Ờ. Tình huống không giống nhau. Cậu theo đuổi Tiểu Dịch cực lắm nhỉ?”
Minh Thiên nhíu mày nhìn Dương Dạ, thấy anh ta lắc đầu, nói: “Các cậu đi đến hiện tại đúng là không dễ dàng. Chúng tôi năm đó vẫn khá hơn nhiều. Lúc ấy Lương Lương theo đuổi tôi á… Ha ha, tóm lại, vừa ra khỏi đó, chúng tôi kết hôn ngay và luôn.”
Minh Thiên: “…………”
Thang máy sắp đến tầng hầm, Dương Dạ thấy Minh Thiên lấy di động, hình như tra cứu gì đó, biểu cảm bày mưu lập kế.
Dương Dạ không khỏi hỏi: “Này, cậu…”
“Ừm. Để tôi lên kế hoạch bước đầu tiên nên làm như thế nào.” Minh Thiên “lạch cạch” bấm hai lần, “Anh nhắc nhở tôi. Tôi phải mau chóng hành động, tranh thủ sớm ngày kết hôn với anh Tiểu Dịch.”
Dương Dạ: “………………”