Mục lục
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ nghĩ đến cảnh nhà bác cả biết chuyện rồi sẽ đau lòng như thế nào, mẹ Thẩm liền cảm thấy vui vẻ.

Dù sao thì chỉ cần nhà bác cả không vui, bà ấy sẽ vui.

"Mọi người rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm." Mẹ Thẩm gọi vọng ra từ trong bếp.

Những người khác trong sân cũng bắt đầu hành động, đứa trẻ thì đi lấy đũa, lấy bát, đứa thì bê ghế.

Một tiếng hô, tất cả mọi người đều bận rộn.

Con gà rừng hôm nay cũng chịu khó một chút, đẻ hẳn hai quả trứng. Nhìn dáng vẻ ủ rũ của nó đang núp ở góc tường, Thẩm Nghiên có chút nghi ngờ không biết con gà này có bị vắt kiệt sức không.

Mẹ Thẩm luộc trứng, đưa cho Thẩm Nghiên một quả, quả còn lại đưa cho hai đứa cháu chia nhau.

"Ăn đi, nhờ phúc của cô các cháu đấy, nên mới có trứng để ăn."

"Cảm ơn cô ạ." Hai đứa cháu ngoan ngoãn nói.

"Ăn đi." Thẩm Nghiên mỉm cười.

Mọi người đều đói rồi, lúc này cũng không ai nói chuyện, bữa tối ăn rất đơn giản, thịt muối được chia theo đầu người, thêm một đĩa lớn đậu đũa xào, đậu đũa không có dầu mỡ, nhìn rất thanh đạm.



Thẩm Nghiên vẫn ăn một bát cơm, sau khi ăn xong vẫn cảm thấy bụng trống rỗng.

Cô chỉ có thể uống thêm nước.

Sau khi mọi người ăn xong, mẹ Thẩm mới vui vẻ kéo Thẩm Nghiên lại: "Con bé này, dám lừa tiền của bà nội con như vậy, không sợ bà cụ về nhà rồi xót của đến mức mất ngủ sao?"

Thẩm Nghiên nhìn mẹ mình, tuy miệng nói lo lắng, nhưng khóe miệng nhếch lên đã tố cáo"tâm trạng vui vẻ của bà.

Thẩm Nghiên liếc xéo mẹ mình: "Mẹ, mẹ đang cười trên nỗi đau của người khác đấy à!"

"Hì hì, bị con nhìn ra rồi. Mẹ chỉ là nghĩ đến việc, nếu nhà bác cả con mà biết được, chắc chắn sẽ tức chết, nhất là bác dâu Cả, chắc chắn bà ấy sẽ muốn đến nhà mình đòi lại số tiền này ngay trong đêm."

Thẩm Nghiên cũng cười, cô xuyên không đến đây lâu như vậy rồi mà nhà bác cả cũng chẳng có động tĩnh gì, bình thường họ hàng sống cùng một thôn cũng chẳng qua lại với nhau, xem ra quan hệ cũng rất bình thường.

Vì vậy, Thẩm Nghiên tự nhiên cũng không để tâm.

Lúc này, ở nhà bác cả Thẩm, Thẩm Hoa Hoa sau khi về nhà liền ấm ức chạy vào bếp mách lẻo.

Khi biết Thẩm Nghiên đã lấy mất của bà cụ một tờ mười tệ, cô ta như c.h.ế.t đứng.

"Chuyện gì vậy?" Lưu Tú Anh, vợ của bác cả Thẩm, trừng mắt nhìn con gái, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng, dọa đến mức Thẩm Hoa Hoa liên tục lùi về sau mấy bước.

Cô ta mới ấp úng nói: "Chính, chính là con nhỏ Thẩm Nghiên c.h.ế.t tiệt đó, nó cướp tiền của bà nội, còn dỗ dành bà nội vui vẻ, lúc về chỉ mang theo mấy quả dại."



Nói đến đây, cô ta cũng rất tức giận.

Bà nội thật hồ đồ!

Cô ta nói năng lấp lửng, cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là Thẩm Nghiên cướp tiền.

Lưu Tú Anh đang nấu cơm nghe vậy thì tức giận vô cùng, ném chiếc khăn lên bếp, chống nạnh mắng: "Nó cướp mà con cứ đứng nhìn như vậy à? Sao con lại vô dụng như vậy? Hả? Con có biết số tiền đó là của nhà mình không? Vậy mà cứ thế để con nhỏ béo đó cướp mất."

Mười tệ đấy!

Một tờ mười tệ này đủ cho cả nhà chi tiêu trong một tháng.

Còn có thể ăn thịt mấy lần nữa.

Không được!

Càng nghĩ càng tức, cuối cùng bà ta quyết định đi tìm bà cụ để hỏi cho rõ ràng.

"Mẹ, con đã nói rồi, nhưng bà nội cứ khăng khăng đòi cho, nói là quà cưới tặng cho Thẩm Nghiên, con biết làm sao được?" Số tiền này vẫn nằm trong túi của bà cụ.

Thẩm Hoa Hoa cảm thấy rất ấm ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK