"Được."
Vương Mỹ Phương nói vài câu rồi rời đi.
Thẩm Nghiên bắt đầu viết ra những loại thịt rau cần mua vào ngày mai, còn có một số thứ khác, để tránh quên mất.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghiên dậy sớm xách giỏ đi chợ mua thức ăn cùng mấy chị dâu, sức chiến đấu của các chị dâu này thật sự không chê vào đâu được, người chen chúc nhau, Thẩm Nghiên chen chúc trong đám đông, vất vả lắm mới mua được vài loại rau, may mà có Vương Mỹ Phương ở bên cạnh giúp đỡ, mua được một đống thức ăn, trước tiên gửi ở cửa hàng bách hóa, nhờ họ trông giúp.
Mấy người Thẩm Nghiên lại tiếp tục ra bến tàu, vì sợ đến muộn sẽ hết mất, nên tối hôm qua Thẩm Nghiên còn cố ý đến dặn dò mấy người ngư dân, để họ hôm nay dành lại một ít hải sản cho cô, như vậy cũng không đến nỗi muốn mua lúc đó lại hết hàng.
Vì vậy khi họ đến, người ngư dân liền đặt một giỏ hải sản trước mặt họ, nhìn là biết đã được lựa chọn kỹ càng, Thẩm Nghiên nhìn lướt qua thấy chất lượng các thứ đều không có vấn đề, liền sảng khoái trả tiền, tiện thể nhờ họ giúp mang đồ đến cổng khu nhà ở.
Sau đó lại nhờ các chiến sĩ đang trực giúp đỡ, vừa hay lần này người trực là người của đoàn Lục Tuân, lúc cậu ta rời đi Thẩm Nghiên còn cố ý dặn dò, bảo tối nay đến nhà ăn cơm.
Chiến sĩ trẻ đó đỏ mặt rời đi.
"Chiến sĩ ở đây đều dễ ngại ngùng như vậy sao?"
Sao cứ cảm thấy những người này có chút sợ cô ấy?
Thẩm Nghiên không để chuyện này trong lòng, ngâm hải sản xong, định đến chiều sẽ xử lý.
Chỉ là không ngờ, Thẩm Nghiên vừa mới nghĩ vậy, Vương Mỹ Phương vừa về đến nhà đã chạy đến.
"Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, nhanh nhanh nhanh, cầm giỏ đi theo chị."
Nếu như trước đây gặp tình huống này Thẩm Nghiên chắc chắn sẽ ngẩn người ra, nhưng bây giờ nghe thấy câu này, lập tức cầm lấy chiếc giỏ bên cạnh, rồi vội vàng đi theo Vương Mỹ Phương.
Trên đường đi lúc này mới có thời gian hỏi chị ấy: "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
"Ôi chao, nghe nói ở bến tàu có một lô thịt bò, chúng ta mau đi tranh thủ, đi muộn là hết đấy, em nói sao vừa nãy chúng ta lại bỏ lỡ chứ?"
Thẩm Nghiên vừa nghe thấy thịt bò mắt liền sáng lên.
Trước đó cô còn lo lắng thức ăn sẽ không đủ, nhưng bây giờ nếu có thêm thịt bò này, hình như cũng đủ rồi.
Thế là bước chân Thẩm Nghiên cũng nhanh hơn.
Hai người đến bến tàu, bên đó đã có một đám người vây quanh.
Thẩm Nghiên được Vương Mỹ Phương kéo đi, cứ thế chen lên phía trước, sau đó làm thế nào mua được thịt bò cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết, lúc người ta hỏi cô muốn bao nhiêu thịt bò, Thẩm Nghiên liền ôm mấy miếng, mấy miếng này cô đều muốn...
Các chị dâu xung quanh nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt như đang nhìn kẻ phá gia chi tử.
Phá gia chi tử: chỉ biết phá hoại; không làm được gì tốt đẹp
Vẫn là Vương Mỹ Phương ở bên cạnh giải thích nhà Thẩm Nghiên tối nay có khách, mọi người lúc này mới hiểu rõ gật đầu.
Thì ra là muốn mời khách, các chị dâu này vẫn luôn tiết kiệm quen rồi, lúc này thấy Thẩm Nghiên tiêu tiền như nước, vẫn cảm thấy cô không biết vun vén.
Nhưng Thẩm Nghiên mặc kệ họ, chức vụ của Lục Tuân ở đó, đương nhiên không thể keo kiệt được.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Mua xong định về nhà, thì thấy bên cạnh có một bác gái đang bán gà, con gà này đã làm thịt rồi, Thẩm Nghiên liền mua luôn một con mang về.
Trên đường về nhà, tiện thể đến lấy chỗ rau đã mua lúc sáng mang về.
"Cô mua nhiều đồ thật đấy!"
"Người đông mà, đến lúc đó để bọn trẻ con trong nhà cùng đến, em còn lo những thứ này không đủ ăn nữa kìa."
"Trẻ con tuổi ăn tuổi lớn, bình thường mọi người ăn cơm đều không muốn dẫn theo con cái, chính là vì bọn trẻ con ăn nhiều, nếu thêm cả bọn trẻ, những thứ này sẽ không đủ ăn."