Lần trước trên tàu hỏa cứu Tiểu Béo, lần này lại cứu Tiểu Bảo, không biết chừng người ta còn tưởng Thẩm Nghiên là khắc tinh của bọn buôn người.
Sao chuyện gì cô cũng gặp phải vậy?
Diệu Diệu Thần Kỳ
Gia đình này ăn mặc chỉnh tề, nhìn là biết điều kiện không tồi, đứa bé này chắc chắn là bảo bối của họ.
Lúc này, đứa bé được ôm trong lòng, rụt rè nhìn Thẩm Nghiên.
"Đứa bé không sao chứ? Hôm đó tôi chỉ cho bé uống chút nước rồi giao cho đồng chí công an."
"Không sao, không sao cả! Nhờ phúc của cô, nếu không giờ này không biết con tôi đang lưu lạc ở đâu."
Nói đến đây, người phụ nữ bắt đầu lau nước mắt.
Chắc hẳn chị ta không ngờ con mình lại tự ý chạy lung tung rồi bị bọn buôn người để mắt tới. Lúc phát hiện con trai mất tích, chị ta như c.h.ế.t lặng.
May mà chỉ là một phen hú vía.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Nghiên dẫn người vào nhà, Thẩm Nghiên giải thích qua loa, rồi mẹ Thẩm liền trò chuyện với họ. Mọi người ngồi trong nhà, Lý Ngọc Mai rót cho mỗi người một bát trà gừng.
Chưa nói chuyện được bao lâu, mẹ Thẩm đã nắm được thông tin của đối phương.
Nhà này họ Chu, đứa bé tên Chu Duệ, người phụ nữ tên Liễu Hồng Hương, bố đứa bé hình như là cán bộ, tuy không nói rõ, nhưng khí chất toát ra rất khác biệt.
Lúc này, mẹ Thẩm nắm tay Liễu Hồng Hương, an ủi: "Chúng tôi chỉ giúp đỡ chút thôi, không cần khách sáo vậy đâu. Cũng là đứa bé này có phúc, cái tên đã mang ý nghĩa tốt lành rồi, chắc chắn sau này sẽ khỏe mạnh trưởng thành."
Mẹ Thẩm vừa dứt lời, bố mẹ của Chu Duệ đều mỉm cười.
Lời này thật khéo léo. Giờ họ cần nhất là được an ủi, nói gì khác cũng vô ích, nhưng nói về con cái thì chắc chắn có tác dụng.
Nhìn là biết, cả nhà đều hết mực yêu thương đứa bé này, chắc chắn là bảo bối trong nhà.
Lời của mẹ Thẩm đã chạm đến trái tim của họ.
"Đúng vậy, đúng là cháu có phúc, gặp được đồng chí Thẩm Nghiên mới thoát nạn, nếu không chẳng biết sau này sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực."
"Chúng tôi đến đây là để cảm ơn đồng chí Thẩm Nghiên. Đây đều là cô xứng đáng được nhận. Đứa bé này là tôi vất vả lắm mới sinh được lúc hơn ba mươi tuổi. Do thể chất của tôi nên không thể sinh thêm con nữa, cả đời này chắc chỉ có mỗi đứa con này thôi."
"Ngày thường, chúng tôi nâng niu, chiều chuộng cháu lắm, không ngờ chỉ một thoáng sơ sẩy đã suýt mất con."
Họ vô cùng biết ơn Thẩm Nghiên vì đã tìm được con trai cho họ.
"Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Đứa bé được nuôi nấng cẩn thận thế này, bảo sao bị bọn buôn người để mắt tới. Tiểu Duệ Duệ phải không? Đứa bé này đáng yêu thật đấy, nhìn là biết có phúc."
Mấy người họ trò chuyện về đứa bé một lúc lâu. Sau đó, Tiểu Duệ Duệ lại chủ động cho Thẩm Nghiên bế, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cứ dụi vào người cô.
"Đứa bé này biết ai đã cứu mình đấy. Trước giờ cháu có chịu cho ai bế đâu, nhìn bây giờ xem."
Giờ phút này, đứa bé trông rất quấn quýt Thẩm Nghiên.
Ngay cả bản thân Thẩm Nghiên cũng không biết ma lực gì đã khiến cậu bé như vậy.
Sau một hồi trò chuyện, bố của Chu Duệ lên tiếng:
"Chuyện là thế này, đồng chí Thẩm Nghiên, chúng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào cho phải. Vừa hay chúng tôi sắp chuyển đi, vợ tôi trước đây làm ở đài phát thanh, giờ phải rời khỏi đó. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định nhường lại công việc này cho cô."
"Hả?" Mẹ Thẩm kinh ngạc thốt lên.
Hiểu ra ý của đối phương, bà vội vàng xua tay:
"Không cần, không cần đâu! Chúng tôi chỉ giúp đỡ chút thôi, không cần khách sáo vậy. Công việc ở đài phát thanh tốt như vậy, thật sự không dám nhận!"
Thẩm Nghiên cũng sững sờ, không ngờ người này lại hào phóng như vậy, nói cho là cho ngay.
Nhưng món quà này quá lớn, Thẩm Nghiên cũng mở lời từ chối.