Thẩm Nghiên liếc xéo anh một cái, Lục Tuân lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy.
"Để anh đi rửa rồi mang vào cho em." Nói xong anh liền chạy biến.
Lúc quay lại, trong bát toàn là đồ ăn, anh đặt lên bàn cạnh giường.
"Vợ, lại đây, anh bóc cho em ăn này. Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi làm đây. Trưa anh sẽ mang cơm từ nhà ăn về."
Nói xong, anh cầm hộp cơm ở trong bếp rồi đi luôn.
Thẩm Nghiên có tức cũng không biết trút vào đâu.
Cuối cùng chỉ có thể lầm bầm trong bụng, miệng thì vẫn tiếp tục ăn xoài. Phải nói là, hoa quả thời này thật sự rất ngọt.
Thẩm Nghiên cảm thấy ăn xong người khỏe hẳn ra.
Măng cụt đã được Lục Tuân bóc sẵn, chỉ còn lại phần thịt trắng nõn trong bát, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Từng múi măng cụt trắng trẻo, mập mạp.
Ăn xong, Thẩm Nghiên nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng không còn khó chịu nữa.
Nhưng chuyện Lục Tuân xin về nhà lấy hoa quả cho vợ ăn vẫn lan truyền khắp quân doanh.
Người ta bàn tán đủ điều. Còn Trần Ngọc Châu nhà bên cạnh thì đã lâu không ra khỏi cửa, sau khi tiễn em chồng về, không khí trong nhà vô cùng nặng nề.
Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của chồng cô ta.
Tuy ngoài miệng Trần Ngọc Châu không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm mắng Vương Hà không biết bao nhiêu lần.
"Cô ta vừa đến quân doanh là có chuyện, đúng là sao chổi!"
Tuy có nhiều chuyện do cô ta nhúng tay vào, nhưng Trần Ngọc Châu không ngờ Vương Hà lại làm đến mức này, đúng là ngu hết chỗ nói.
Cuối cùng còn liên lụy đến chồng mình, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Lúc này, khó khăn lắm phong ba bão táp mới tạm lắng xuống, Trần Ngọc Châu định ra ngoài diễn một màn đáng thương, giả vờ đáng thương một chút, kết quả...
Lại nghe nói Lục Tuân mua bao nhiêu là hoa quả mang về cho Thẩm Nghiên, ngày nào cũng ăn cơm nhà ăn, ra vẻ không nỡ để vợ khổ. Nhìn mà phát ghen.
Nhà bên cạnh càng sống tốt bao nhiêu thì càng chứng tỏ cuộc sống của cô ta bi đát bấy nhiêu, nghĩ thế nào cũng thấy bực bội.
Cuối cùng, Trần Ngọc Châu lại mặt mày ủ rũ quay về nhà.
Mấy chị vợ vừa nói chuyện với cô ta mấy câu đã bị ăn quả mặt nặng mày nhẹ, họ còn chưa nói gì mà cô ta đã tỏ thái độ rồi. Mọi người lắc đầu bỏ đi.
Vương Mỹ Phương thấy Thẩm Nghiên cứ đóng cửa im ỉm, lúc đầu còn lo cô có chuyện gì, kết quả đứng từ tầng hai nhìn xuống thì thấy Thẩm Nghiên đang ngồi phơi nắng ngoài sân, bên cạnh còn bày la liệt hoa quả. Trông cô thế này thì có giống người gặp chuyện gì không?
"Chị cứ tưởng em ốm chứ, sáng nay lão Lục nhà em nói với chị là không cần gọi em đi chợ, để em ngủ thêm một lát. Ai ngờ em lại ngồi đây phơi nắng?"
Thẩm Nghiên ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy chị, liền uể oải nói: "Vâng ạ, bác sĩ bảo em phải thường xuyên tắm nắng để bổ sung canxi."
"Bảo sao cuộc sống của em sướng thế!"
Vương Mỹ Phương cười thiện ý, Thẩm Nghiên cũng chẳng bận tâm, tiếp tục nằm ườn ra.
Nhưng Trần Ngọc Châu bên kia thì tức muốn nổ phổi.
Cô ta chỉ lên lầu lấy đồ thôi, vậy mà vô tình nghe được tiếng động. Nhìn sang nhà bên cạnh thì thấy Thẩm Nghiên đang nằm phơi nắng ngoài sân, bên cạnh còn bày la liệt hoa quả với đồ ăn vặt, trông nhàn nhã biết bao nhiêu.
So sánh một chút, Trần Ngọc Châu thấy cực kỳ khó chịu.
Người với người đúng là khiến người ta tức c.h.ế.t mà.
Cái con Thẩm Nghiên này đúng là âm hồn bất tán.
Rõ ràng lúc nãy còn nghe người ta nói xấu cô ta, quay đi quay lại đã thấy cô ta nằm phơi nắng ngoài sân, tay cầm một quyển sách, thỉnh thoảng lại lật xem một chút rồi lại úp lên mặt.
"Giả vờ cái gì chứ?"
Trần Ngọc Châu tức giận nghĩ, rồi dậm chân bỏ xuống lầu.
Mắt không thấy thì tim không đau, cứ nhìn thấy Thẩm Nghiên là cô ta lại thấy khó chịu.
Thẩm Nghiên nào biết mình lại vô tình kết thù thêm lần nữa. Trưa đó, Lục Tuân mang cơm về, Thẩm Nghiên ăn xong liền buồn ngủ. Lục Tuân theo lệ đi rửa bát, sau đó dỗ dành cô một hồi mới làm cô vui vẻ lại.
Nhưng đến tối, anh thật sự không dám "nhúc nhích" lung tung nữa.
Bị Thẩm Nghiên cào cấu thì không sao, chỉ sợ cô lại giận dỗi, nên cuối cùng anh chỉ đành nhịn xuống, ôm cô ngủ một giấc.
Hôm sau, Thẩm Nghiên thấy khỏe hơn nhiều, cô đến trại nuôi heo để hướng dẫn công việc. Nghe nói quản lý đã đến thành phố mua heo giống về rồi.
Ông ta làm việc nhanh thật đấy. Mới mấy hôm không đến, trại heo đã thay đổi hoàn toàn, giờ đã phơi khô, có thể đưa vào sử dụng được rồi.
Hiệu suất làm việc của quân đội đúng là nhanh thật.
Nhiệm vụ của Thẩm Nghiên cũng gần hoàn thành.
Lúc này, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện khi nào thì về nhà.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Cứ ở mãi trong quân doanh, Thẩm Nghiên luôn cảm thấy không ổn lắm...
Chủ yếu là Lục Tuân quá nguy hiểm, đàn ông mới ăn mặn đúng là lúc nghiện nhất, lại thêm độ tuổi này, sức lực tràn trề không biết tiêu hao vào đâu, ban ngày luyện tập cường độ cao như vậy mà buổi tối vẫn còn sức hành hạ cô.
Vì vậy, cách duy nhất Thẩm Nghiên nghĩ ra được là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng hiển nhiên là ý định này của cô không khả thi. Lục Tuân không cho cô đi là một chuyện, còn có cả quản lý nữa. Đến trưa, quản lý đã tìm đến tận nhà.
Vừa đến nơi, ông ta đã nói: "Đồng chí Tiểu Thẩm, lần này cô nhất định phải giúp tôi một tay!"
Nghe ông ta nói vậy, linh cảm chẳng lành trong lòng Thẩm Nghiên như được xác nhận.
"Quản lý, ông cứ nói là có việc gì cần tôi giúp đi ạ!"
Cô không đồng ý ngay, Ngô Đạt cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Chẳng là tôi đi nhận heo giống về, có một lô hơi có vấn đề, bên kia nói là có thể bán rẻ cho chúng ta, nhưng sau này có xảy ra chuyện gì thì họ không chịu trách nhiệm..."
Ông ta chưa nói hết câu, Thẩm Nghiên đã nhíu mày.
"Ông không nhận hết cả lô heo đó về đấy chứ?"
Ngô Đạt cười hề hề, "Phải đấy, giờ heo đã về đến nơi rồi, nên tôi mới phải nhờ cô đến giúp một tay!"
Ông ta chắp tay vái lia lịa, Thẩm Nghiên thấy khóe mắt giật giật.
Ông anh này đúng là coi trọng cô quá rồi đấy!
Heo có vấn đề mà cũng dám nhận về, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì tổn thất lớn lắm chứ?
"Đồng chí Tiểu Thẩm, tôi biết cô là người có năng lực, nên chuyện lần này..."
Ông ta chưa nói hết câu, Thẩm Nghiên đã không muốn nghe nữa.
"Đi thôi! Tôi đi xem sao."
Chuyện đã đến nước này, Thẩm Nghiên không quan tâm cũng không được, cuối cùng đành phải đi xem thử. May mà vấn đề không quá nghiêm trọng, mấy con heo giống này chỉ bị bệnh nhẹ, cho uống thuốc là khỏi.
Chỉ là sau này khi nào có thể cho phối giống thì vẫn phải tiếp tục theo dõi.
Ngoài ra, cũng mua được mấy con heo nái, vừa hay trại heo cũng đã làm xong, lùa hết vào chuồng là vừa.
Chắc là do đường sá xa xôi, mấy con heo này trông hơi uể oải, cho chúng uống nước muối hết. Còn mấy con có vẻ không khỏe lắm thì phải chú ý quan sát thêm.
Thẩm Nghiên bận rộn cả buổi, cuối cùng Lục Tuân về nhà không thấy cô đâu, phải đến tận trại heo tìm.