Dù sao thì chuyện sinh con, trước mắt chắc chắn là không sinh.
Chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
"Được rồi được rồi, tôi chỉ quan tâm một chút thôi, cụ thể thế nào thì còn phải xem hai vợ chồng cháu bàn bạc với nhau. Giấy đăng ký kết hôn của hai đứa vẫn chưa làm phải không? Lần này Tiểu Thẩm đến đây vừa hay, có thể nhân tiện làm giấy đăng ký kết hôn luôn."
Lúc này, Thẩm Nghiên mới nhớ ra, lúc đó bọn họ chỉ làm đám cưới ở đại đội, còn phải đợi đơn xin kết hôn bên quân đội được phê duyệt mới được.
Sau đó, vì Thẩm Nghiên không ở đây, nên chuyện này cứ bị gác lại.
Lúc này, nếu không phải Cao chính ủy nhắc đến, Thẩm Nghiên cũng chẳng nghĩ đến vấn đề này.
Lục Tuân liền lên tiếng: "Cháu biết rồi, lãnh đạo, chúng cháu tự có tính toán, chẳng phải vừa nãy bác nói còn phải đi họp sao? Mau về quân khu đi, muộn là không kịp đâu."
Lục Tuân bắt đầu đuổi người, Cao chính ủy cũng không để ý, vẫn cười ha hả.
"Được rồi, vậy hai đứa cứ từ từ, tôi về quân khu trước đây. Tiểu Thẩm, hẹn gặp lại cháu sau nhé."
"Vâng ạ, Cao chính ủy đi thong thả." Cuối cùng, Thẩm Nghiên cũng tiễn được người.
Đóng cửa phòng bệnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tuân nhìn thấy vẻ mặt của cô, liền cười nói: "Cao chính ủy cũng đâu có ăn thịt người, sao em lại sợ như vậy?"
Thẩm Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng anh khẽ cong lên, biết ngay là anh đang cười mình, liền trợn trắng mắt.
"Đương nhiên là anh không sợ rồi."
"Nhưng em đừng để tâm đến những lời Cao chính ủy nói, anh tôn trọng sự lựa chọn của em." Thấy sắc mặt Thẩm Nghiên không tốt lắm, Lục Tuân liền giải thích một câu.
"Vâng." Thẩm Nghiên thản nhiên đáp, tự mình đi dọn dẹp đồ đạc, nhưng vừa cầm bát lên đã bị Lục Tuân nắm lấy tay.
"Cứ để đó đi, lát nữa bảo họ vào dọn dẹp là được rồi. Còn nữa, sau này không cần thường xuyên hầm canh cho anh, đồ ăn ở nhà ăn cũng không tệ, đừng mất công nữa."
Thẩm Nghiên nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy tay mình, sau đó rút tay về, nói lí nhí: "Em biết rồi."
Ban đầu, cô cũng không định cứ làm canh cho anh mãi, vừa mệt, tay lại còn bất tiện.
Anh đã nói vậy rồi, sau này Thẩm Nghiên không định làm nữa.
Sau đó, hai người ngồi cạnh nhau, bỗng nhiên không biết nói gì. Lục Tuân muốn nói chuyện, nhưng Thẩm Nghiên đã lấy sách giáo khoa ra đọc.
Cô ra vẻ không muốn nói chuyện, khiến Lục Tuân không biết làm sao.
Cô vợ này hình như hơi ham học thì phải?
Vì vậy, anh cũng lấy báo ra đọc, nhất thời, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không ai nói gì.
Một lúc sau, Trần Bình và mấy người bên ngoài đi vào, nhìn thấy bầu không khí ngại ngùng giữa hai người, họ cười gượng nói: "Đoàn trưởng, chúng tôi đến dọn bát đũa ạ."
Dọn dẹp xong xuôi, mấy anh chiến sĩ liền chạy mất.
Ra đến ngoài, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cách đoàn trưởng và chị dâu ở chung hình như hơi kỳ lạ?"
"Không biết, nhưng chắc chắn là do đoàn trưởng, cậu xem, cô gái nào mà thích cả ngày nhìn cái mặt lạnh tanh của anh ấy chứ?"
"Cũng đúng."
Hai người vừa nhỏ giọng bàn tán vừa đi xa.
Thẩm Nghiên tự đọc sách, thấy mỏi mắt thì nằm úp mặt xuống giường một lát, nằm mỏi rồi lại dậy ra ngoài đi dạo.
Mối quan hệ giữa cô và Lục Tuân cứ như thể hai người không quen biết nhau lắm vậy.
Thực tế thì đúng là hai người không quen biết nhau thật. Bác sĩ đến kiểm tra, thấy tình hình sức khỏe của Lục Tuân cơ bản đã ổn định, sau này chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.
Bữa trưa là do Trần Bình và mấy người kia đến nhà ăn lấy.
Hai người ăn cơm xong, Thẩm Nghiên liền nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh bên cạnh.