Mục lục
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, đến lượt Thẩm Nghiên thấy khó hiểu, cô gái này quá tự nhiên, khiến cô có chút sợ hãi, sợ cô ấy lừa mình.

May mà, cô gái này chỉ là đơn thuần tự nhiên thôi.

Lúc này, cô ấy đã bắt đầu giới thiệu về bản thân.

"Nghe giọng của cô, hình như cô không phải người Quảng Châu nhỉ? Đến đây thăm người thân à? Tôi là người ở đây, hiện đang làm cán bộ ở Hội Phụ nữ nhà máy thép, cô xem, đằng kia chính là nhà máy thép của chúng tôi!"

Thẩm Nghiên nhìn theo hướng cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy tấm biển.

Cổng nhà máy treo tấm biển ‘Nhà máy thép’, bên trên còn viết dòng chữ ‘Nắm lấy cách mạng, thúc đẩy sản xuất’.

Từ chỗ cô nhìn sang, bên trong cổng lớn là một con đường lớn, hai bên cây cối xanh um, cảnh sắc rất đẹp.

Nhưng cô gái này thật sự quá thật thà.

Chỉ thiếu mỗi việc nói ra tiền lương một tháng của mình là bao nhiêu.

"Tôi đến đây để chăm sóc người nhà."



"Vậy à, cô ở bệnh viện nào? Đến lúc đó tôi có thể đến tìm cô chơi, hoặc cô đến tìm tôi chơi cũng được, công việc ở Hội Phụ nữ của chúng tôi khá nhàn hạ, nếu lãnh đạo không có ở đó, tôi còn có thể lén dẫn cô đi tham quan nữa."

Thẩm Nghiên nhíu mày, xem ra cô gái này là con ông cháu cha nhỉ?

Nếu không thì sao có thể tự tin nói ra những lời này được.

Đưa Thẩm Nghiên đến nhà khách gần bệnh viện xong, Hoàng Tuyết Vân mới vẫy tay chào tạm biệt.

Trên mặt cô ấy vẫn luôn nở nụ cười, rõ ràng là rất hài lòng với người bạn mới Thẩm Nghiên này.

Ngay cả Thẩm Nghiên cũng có chút không hiểu nổi, cô gái này cũng quá tự nhiên rồi.

Cô suýt nữa thì không đỡ được.

Nhưng quen biết một người bản địa, sau này thân thiết hơn một chút, biết đâu có thể hỏi thăm cô ấy một số chuyện.

Thẩm Nghiên cũng không để tâm đến chuyện này nữa.

Mấy ngày sau, Thẩm Nghiên vẫn đi đến các cửa hàng mậu dịch gần đó, nhưng nơi nào cũng nói là đã có kênh tiêu thụ cố định, không nhận đồ của những nhà máy nhỏ như bọn họ làm ra.



Vì vậy, mỗi lần Thẩm Nghiên đều công cốc.

Hôm nay, gần trưa, Thẩm Nghiên mới xách cơm đến bệnh viện, kết quả vừa bước vào bệnh viện đã nghe thấy các y tá đang buôn chuyện, mà hình như đối tượng buôn chuyện chính là cô?

Vì cô phát hiện ra, lúc mình đi qua, mấy người này liền chỉ trỏ.

Chắc chắn là có chuyện rồi!

Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghiên đã biết chuyện gì đang xảy ra. Cô đi đến phòng bệnh ở cuối cùng như thường lệ, cửa phòng bệnh lúc nào cũng đóng, nhưng lúc này lại mở toang.

Thẩm Nghiên đi đến cửa thì thấy có một cô gái đang đứng trước phòng bệnh của Lục Tuân, hình như hai người đang nói chuyện gì đó, nghe thấy động tĩnh, hai người liền nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Cô nhìn cô gái kia, ánh mắt chạm nhau, cô xác định đây là người phụ nữ muốn cướp chồng mình.

Lục Tuân không biết màn đấu đá ngầm giữa hai người phụ nữ, chỉ là khi nhìn thấy đồ trên tay Thẩm Nghiên, khóe miệng anh khẽ cong lên: "Sao hôm nay em đến sớm vậy?"

Giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy, người đàn ông mấy hôm trước còn cãi nhau với mình, bỗng nhiên lại dịu dàng như vậy, Thẩm Nghiên nhìn Lục Tuân như thể đang nhìn thấy quái vật vậy.

Người đàn ông này không có bệnh đấy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK