Mục lục
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị dâu Cả, chị mang gì cho Tiểu Nghiên nhà em thế?" Vừa thấy Triệu Ngọc Phương, Lý Mị đã không nhịn được hỏi.

Hai người làm chị em dâu với nhau bao nhiêu năm, chuyện cạnh tranh ngầm thường xuyên xảy ra.

Trước đây là so xem ai sinh được nhiều con trai hơn, sau đó là so xem con trai nhà ai lấy vợ trước, con trai lấy vợ xong lại so xem nhà ai sinh cháu trước, nhà ai bế được cháu trai trước,...

Tóm lại, chuyện gì cũng phải so sánh.

Lúc này, thấy Triệu Ngọc Phương đeo một chiếc gùi to tướng, bà ta sợ Triệu Ngọc Phương mang đồ tốt gì cho Thẩm Nghiên, đến lúc đó vượt mặt bà ta.

May mà, bà ta thò đầu sang nhìn, thì ra là hoa quả dại trên núi, đúng là kém sang.

"Không phải chứ? Chị dâu Cả, chị chỉ lấy ít hoa quả dại trên núi để làm quà à? Em chồng dù sao cũng mang đến nhiều bánh ngọt như vậy, thế này chẳng phải là quá sơ sài sao?"

Thẩm Nghiên nghe mà khóe miệng giật giật.

Bác dâu Hai này chẳng lẽ quên mất cái tính keo kiệt của mình rồi sao?

Hơn nữa, lúc nãy bà ta chỉ mang đến một quả dưa hấu, vậy mà còn dám chê bai người khác?



Thẩm Nghiên không hề chê bai, thấy sắc mặt bác dâu Cả không tốt lắm, cô vội vàng lên tiếng hòa giải.

"Bác dâu Hai, chúng ta đều là người một nhà, sao phải so đo mấy chuyện này? Vả lại, là cháu bảo bác dâu Cả đi hái hoa quả, cháu thích ăn mấy thứ này. Với cả dưa hấu lúc nãy của bác dâu Hai cũng rất ngon."

Cô vô tình nhắc nhở Lý Mị, lúc nãy bác dâu Hai chỉ tặng một quả dưa hấu, lại còn là dưa đổi được.

Nhưng bác dâu Cả lại tự mình đi hái, nói về tấm lòng, thì tấm lòng của bác dâu Cả đáng quý hơn.

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, sắc mặt Triệu Ngọc Phương cũng khá hơn một chút.

"Đúng đấy, hoa quả thì sao chứ? Hoa quả dại cũng là do tôi tự tay đi hái."

Thấy Thẩm Nghiên lên tiếng bênh vực mình, Triệu Ngọc Phương cũng không chịu yếu thế, phản dame lại.

Lý Mị không nói gì nữa, bà ta nhớ đến chuyện lúc nãy mình chỉ mang về một quả dưa hấu.

Thẩm Nghiên lại mang đến không ít đồ tốt, toàn là bánh ngọt, còn có thịt thỏ, so sánh ra thì quà đáp lễ của bà ta đúng là kém sang.

Lúc này, mẹ Thẩm Nghiên cũng đi ra: "Thôi nào chị dâu Cả, chị dâu Hai, chúng tôi cũng phải về rồi, không thì muộn mất."



"Ừ ừ ừ, phải về sớm, kẻo đi đường tối trời." Lúc này, bác Cả họ Lương cũng lên tiếng.

Thế là hai mẹ con Thẩm Nghiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về.

Hai đứa Nhị Đản cũng bịn rịn chia tay, trẻ con là vậy, dù ở đâu cũng có thể chơi cùng nhau.

Giờ lại phải chia xa, Nhị Đản có chút không nỡ.

Cậu bé nắm tay mấy anh họ, lưu luyến nói:

"Hay là các anh đi về nhà em với em đi, đại đội nhà em cũng vui lắm."

Mấy đứa trẻ nghe vậy thì xiêu lòng.

"Thôi nào, lần sau rảnh rỗi, bà nội hai dẫn các anh chị đến nhà con chơi." Lúc này, Triệu Ngọc Phương lên tiếng, nhưng ánh mắt bà lại nhìn Thẩm Nghiên.

Thấy trong mắt Thẩm Nghiên không có vẻ chán ghét, bà mới yên tâm.

Bác Cả muốn cho họ mang nhiều đồ về, nhưng trong nhà hiện giờ cũng không có gì tốt để làm quà, nên đành thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK