“Căn nhà này là Tần gia cho anh , trong năm năm tới đây, tất cả những gì ông có đều được chuyển qua danh nghĩa của anh.”
Ngồi trong hoa viên khuất ánh mắt trời, Hứa Thuyền im lặng uống một ngụm trà, “Ông ấy chết rồi.”
Bàn tay đang cầm chén của Lâm Cẩm Sắt run lên thật mạnh, rất lâu sau, mới rũ mí mắt xuống, “ừm” một tiếng. Rất lâu sau chỉ biết cúi xuống, khuôn mặt bị che khuất, nhìn không ra cô có cảm xúc gì.
Hứa Thuyền nhìn cô, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn lên vẻ tăm tối trên khuôn mặt cô, nói, “Ngày ông ấy biết em đã đi rồi, ông ấy không cho anh đi tìm em …trước khi chết, ông ra lệnh cho mọi người trong Viêm bang phong tỏa tin tức, cho nên tới tận bây giờ, trừ một số rất ít, đại đa số mọi người đều nghĩ ông vẫn còn ở trong viện tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.”
Lâm Cẩm Sắt vẫn duy trì trạng thái một lời cũng không nói, Hứa Thuyền dường như cũng không phát hiện ra điều đó lại tiếp tục chậm rãi nói, “Trước lúc ông đi, anh đã ngây người trong phòng bệnh ông ấy rất lâu, thời điểm ấy đầu óc ông cũng không còn được minh mẫn nữa, những lời nói với anh dường như là một phần kí ức của ông…”
“Năm ấy Tần gia bất quá cũng chỉ là một tên lưu manh có thế lực, trong lúc đó cũng có vài nhân tình, sinh ra vài đứa bé, sau đó quốc gia tiến hành mở cửa cải cách, bị cấp trên hãm hại cho nên biến thành cảnh ngộ cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, chạy trốn tới phía nam…”
“Cẩm Sắt, mẹ em đã cứu ông. Tần gia đã làm… một số chuyện không tốt với mẹ em, nhưng mẹ em chẳng những không hận ông, ngược lại còn cho ông một chút tiền, chút tièn đó đủ để Tần gia nhập cư trái phép vào Hongkong, từng bước một trở thành đầu rồng xã hội đen. Sau đó…”
Lâm Cẩm Sắt bỗng dưng ngẩng đầu, mở miệng đoạt lấy quyền nói “Sau đó…mẹ em có thai, là em?” Dự cảm đó từ trong lời nói của Lâm Lan khi Italia đã bắt đầu nảy mầm trong lòng cô, mặc dù bên trong đã rất rõ ràng nhưng rốt cục cô vẫn không có dũng khí để tìm hiểu, cô sợ đến khi biết được chân tướng thì tê tâm liệt phế khiến cô tan xương nát thịt!
Về phần cái gọi là “Chuyện không tốt” nhất định là Tần gia đã cưỡng bức mẹ cô!
Hứa Thuyền giật mình, không ngờ cô lại biết rõ mọi chuyện… nhưng sau đó anh chỉ từ tốn mỉm cười, cô vốn là một cô gái rất thông minh.
Chuyện xưa chậm rãi được kể lại vào một thời đại khác, thời đại cách đó 30 năm trời …
“Lúc ấy trừ mẹ của em ra không có một ai biết chuyện này. Mẹ em khi còn rất nhỏ đã có hôn ước với đại thiếu gia Lâm gia – Lâm Hoa Niên … Lâm Hoa Niên cũng là một người rất si tình, không biết tại sao lại biết được bí mật của mẹ em, chẳng những không hề ghét bỏ bà, còn muốn bảo vệ thanh danh cho bà vì thế đã thỉnh cầu trưởng họ hai bên cử hành hôn lễ…”
“Nhưng còn chưa đợi được mẹ em bước qua cửa, Lâm Hoa Niên đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo vào hai tháng sau.”
Chuyện sau đó, không cần anh nói thêm thì cũng đã phơi bày cả ra rồi .
Lâm Chấn suy nghĩ đến tình nghĩa anh em, đồng ý với di ngôn của anh cả, cưới người vợ còn chưa bước qua cửa của anh trai, cộng với cả việc chăm sóc đứa bé trong bụng nàng.
Nhưng điều ông không thể ngờ tới chính là sau này ông mới biết đứa bé đó căn bản không phải là huyết thống của Lâm gia.
“Mẹ của em, là một người phụ nữ rất đáng thương.” Hứa Thuyền dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, “Cẩm Sắt, Tần gia không muốn cho em biết, bởi vì ông không muốn em hận ông.”
Môi Lâm Cẩm Sắt tái nhợt như màu tuyết, “vậy vì sao anh lại muốn nói cho em biết?” Thì ra cha ruột của cô, đúng là một gã tội phạm thông dâm. Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao những hoàn cảnh điên cuồng như thế lại có thể xảy ra!
Hứa Thuyền, người này này gần như hiểu hết mọi chuyện, anh cười rộ lên, rồi lại nhanh chóng mím môi, nụ cười ấy rất đẹp, trong đôi mắt có một tia sáng rất ôn nhã tự nhiên.
Anh nói, “Bởi vì em quan trọng hơn.”
Bởi vì quan trọng hơn, cho nên có thể mặc kệ Tần gia có thể vì thế mà bị cô oán hận cả đời này hay không, cho nên có thể cam tâm tình nguyện thay cô gỡ xuống gông xiềng trói buộc tự do mà Viêm bang đặt lên cô.
Lâm Cẩm Sắt đứng lên, chậm rãi đi qua đó, dừng lại trước mặt anh, ngón tay hơi nắm lại , cắn môi nhìn anh.
“Anh không cần phải như vậy.”
Trong mắt cô dường như có những đợt sóng nước chuyển động, từng đợt từng đợt cuộn lên, thành công làm kinh tâm động phách người nào đó. Giờ phút này Hứa Thuyền thầm nghĩ chỉ muốn vươn tay bao phủ vuốt ve lên đôi mắt cô.
Say mê quá mức, cả cuộc đời này của anh cũng không thể quên được cô.
Như vậy rất không tốt.
Nhưng trên thực tế cái gì anh cũng không làm, chỉ cúi đầu xuống hỏi ngược lại cô, “Vậy anh nên làm thế nào?” Chuyện đã qua, cho dù là với anh hay với cô cũng đều là một kí ức khắc sâu trong lòng khó mà mờ nhạt.
Lâm Cẩm Sắt khép hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng tiếng nói lại có chút nghẹn ngào, “Hứa Thuyền, lần này em tới gặp anh, là muốn nói cho anh biết chân tướng của mọi việc năm đó ….”