Mấy ngày trước, sở luật sư của cô nhận được một một vụ án lớn. Người quản lí La Thông của ngôi sao thần tượng Trần Cảnh Hoa đã chết tại nhà, mà công ty môi giới Thịnh Thế của hắn một mực khẳng định hung thủ là Trần Cảnh Hoa.
Lý do là khi còn sống La Thông và Trần Cảnh Hoa là một đôi tình nhân, trong lúc Trần Cảnh Hoa vô tình kiểm tra đã mang thai được ba tháng, La Thông vì bảo vệ tiền đồ của cả hai, bắt Trần Cảnh Hoa phá thai… Việc này qua đi không lâu, thi thể La Thông bị phát hiện ở trong biệt thự của hắn.
Nhưng…
Cảnh vật ngoài của xe lướt nhanh về phía sau, Lâm Cẩm Sắt nhíu mày tự hỏi .
Căn cứ vào những tư liệu cô có, Trần Cảnh Hoa căn bản không có bệnh án chứng minh phá thai ở bệnh viện, trợ lí cùng người hóa trang cho cô ấy cũng nói rằng, nhìn qua cô ta căn bản không có dấu hiệu của thai kỳ.
Lâm Cẩm Sắt nhìn qua ảnh chụp của Trần Cảnh Hoa, trên bức ảnh cô tươi cười sáng lạn, lại hơi rụt rè nhút nhát, tựa như một bông hoa mùa xuân mới nở, dáng vẻ yếu đuối, thế nào cũng không thấy giống hung thủ giết người.
Nhưng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Làm luật sư nhiều năm, Lâm Cẩm Sắt đã sớm hiểu rõ đạo lý này. Nói không chừng Trần Cảnh Hoa chính xác là hung thủ…
Ấn nhẹ huyệt thái dương đau đớn, những cái tên như băng nhọn xẹt qua đầu óc cô, “Ký Bụi Nha”, “Khuể Nhan” “Nhàn Nãi Đảng” “Sam Lý Mô”? đó là những vị luật sư dựa vào sự chuyên nghiệp để tìm cách lạm dụng chiếc áo của công lý, những bộ luật bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp, dưới vỏ bọc của pháp luật là công cụ bao che cho tội phạm.
Có đôi khi, công việc của luật sư, chính là làm cho pháp luật trở thành luật pháp của những kẻ có tiền.
Tự giễu nhếch môi một cái, đến khi Lâm Cẩm Sắt phục hồi tinh thần, xe đã dừng ở cửa công ty môi giới Thịnh Thế.
Cô cầm túi xách, xuống xe, đi đến cửa lớn của công ty.
Dọc theo đường đi quả nhiên không có trở ngại, thậm chí còn có người nào đó đến mời cô đi lên phòng của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, chắc là Đường Lưu Nhan đã thông báo trước đó rồi.
Tổng giám đốc công ty môi giới Thịnh Thế là La Thành, cha của La Thông. Từ sau khi La Thông chết, ông so với lúc trước hăng hái trên tivi, rõ ràng đã già đi rất nhiều.
Lúc này ông ta ngồi trên sô pha phòng tiếp khách, ánh mắt không nén được bi thương cùng phẫn nộ, cười lạnh nói với Lâm Cẩm Sắt ngồi đối diện hắn
“Lâm tiểu thư, tuy rằng Đường tổng đã gọi điện cho tôi trước, bảo tôi tất cả đều phải hợp tác với cô, nhưng La Thông là con trai tôi, con đàn bà Trần Cảnh Hoa kia chính là hung thủ, cô nói xem tôi làm sao có thể buông tha cho ả? ! Cho nên Lâm tiểu thư, nếu cô có ý định bảo tôi đi rút đơn kiện, xin lỗi, mời cô rời khỏi đây được rồi.”
Lâm Cẩm Sắt tiếp nhận chén trà thư kí đưa lên, mỉm cười nói cảm ơn, sau đó mới nhìn qua, chậm rãi nói, “La tổng hiểu lầm rồi , lần này tôi đến không phải để khuyên ngài rút đơn kiện, chỉ là muốn thỉnh giáo ngài vài chuyện.”
” Xin mời Lâm tiểu thư.” Nghe thấy câu trả lời của cô, La Thành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vì sao ngài lại khẳng định Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ?”
Lời của cô khiến cho trong mắt La Thành xẹt qua một tia tối tăm, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Con đàn bà kia …tôi đã sớm biết ả không phải là một mặt hàng tốt, nếu không phải nghcij tử của tôi…”
“Trần Cảnh Hoa qua lại với con tôi chỉ vì muốn nổi tiếng, bây giờ có chút danh tiếng rồi, hừ…”
“La tổng, ” Lâm Cẩm Sắt ngắt lời ông ta, dùng ngữ khí nhẹ nhàng mà lạnh lùng, “Đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân ngài, không thể làm bằng chứng trước tòa, nếu cái này gọi là chứng cứ khẳng định Trần Cảnh Hoa chính là hung thủ, như vậy, ” cô khoanh tay, nghiêng đầu cười khẽ, ” tiền thù lao của tôi xem ra rất nhanh có thể cầm trong tay .”
La Thành nghe vậy thần sắc biến đổi, nôn nóng đứng lên, đi thong thả hai bước, đột nhiên lại vỗ tay cười, “Lâm luật sư đừng vui mừng quá sớm, ” thần sắc ông ta đắc ý cười nói, “Tôi đương nhiên còn có chứng cớ, chứng cớ chứng minh con tiện nhân Trần Cảnh Hoa phá thai còn ở chỗ của tôi! Còn báo cáo ADN sẽ có ngay… “
Nhấp một ngụm trà xanh, Lâm Cẩm Sắt nhẹ nhàng mỉm cười, tốt lắm, không uổng công, mục đích của cô sắp đạt được rồi.
Không ngờ lại dễ dàng như thế.
Đã thấy giọng nói La Thành thay đổi một chút, thần sắc đắc ý trước đây đột nhiên trắng bệch, khó có thể tin, trừng mắt với cô: “Cô, cô đặt…” Nhất thời nói không ra lời.
Cô đứng lên, lễ phép cung kính, nói: “Quấy rầy La tổng làm việc, cáo từ .” Tiếng nói vừa dứt, cầm lấy túi xách, chân thành chạy mất.
Chỉ còn lại một mình La Thành trong phòng tổng giám đốc, sắc mặt xanh trắng không ngừng than thở ngồi trên ghế làm việc.
Khi đi ra khỏi công ty Thịnh Thế, Lâm Cẩm Sắt cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn lại, cũng không thấy cảm thấy khoái chí, chỉ thấy cảm giác bất an phức tạp.
Lúc trước lựa chọn công việc luật sư này, đó là vì nó có thể nhanh chóng khiến cô mạnh mẽ hơn, ở dưới vỏ bọc của công lý, cô muốn tự chinh phục chính mình, không để cho bất cứ kẻ nào xem thường, không cho bất cứ kẻ nào thương tổn.
Nhưng…
Cô không thấy vui.
Sự tuyệt vọng và nước mắt của hàng triệu người bị tổn thương đã mở đường… Cô vốn là người vô tâm lạnh tình, nhưng vì sao, vẫn không cảm thấy vui…
Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, loại bỏ suy nghĩ đáng ghét trong lòng, nhướn mày, ánh mắt của cô lại trở nên quyết tuyệt kiên định.
Cô bước nhanh đến Maybach đang chờ cô ở dưới.
Đã lựa chọn con đường này, đã phải trả giá nhiều như vậy, làm sao có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Ban đêm, ánh đèn rực rỡ.
Trên tầng cao nhất của “Thúy sắc dục lưu”, nhìn qua cánh cửa sổ thật lớn sát đất, thành phố B phồn hoa giống như dải ngân hà, đường phố ở thành thị này uốn lượn quanh co khúc khuỷu, dường như suốt đêm được ngân hà thắp sáng, không có đêm tối.
Đẹp giống như tiên cảnh.
“Nhìn cái gì thế?” Vòng eo bị người đằng sau ôm trọn, tiếng nói khàn khàn bên tai, hơi nóng từ phòng tắm mang ra ái muội vờn quanh cô, giọt nước lạnh lẽo đọng trên làn da trần của cô, làm cho cô không khỏi co lại.
“Không có gì, ” nhẹ nhàng đẩy ra bàn tay to trên eo mình ra, Lâm Cẩm Sắt quay người cười, ánh mắt cũng giống như đường phố bên ngoài, tràn đầy màu sắc, “Chỉ là cảm giác một chút, cảm giác làm vua thiên hạ.”
Lại là ngữ khí trào phúng này.
Đường Lưu Nhan nhíu mày, từ sau lần trở mặt đó, người phụ nữ này không còn giống như trước nữa .
Ha ha, không biết như thế nào , nhưng hắn tuyệt đối không giận dữ, hắn chỉ cảm thấy sung sướng.
Cất bước đi tới giường lớn, hắn tùy ý nằm xuống, lười biếng cất giọng
“Lại đây.”
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày, nhắm mắt không chống cự, đi chân trần lên tấm thảm lông dê màu trắng đi về phía hắn.
Ồ, đúng rồi, hai người họ đều chỉ có áo choàng tắm.
Cô sợ lạnh, mà trong phòng này điều hòa luôn mở mức thấp nhất, cho nên áo choàng của cô luôn mặc rất kín , một tia khí lạnh cũng không thể chui vào.
Đường Lưu Nhan khó chịu.
Quái đản thật.
Lâm Cẩm Sắt bĩu môi, nhìn người đàn ông tà tà nằm trên giường. Áo choàng của hắn chỉ là khoác vội, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc, gợi cảm hoặc người (hoặc người: mê hoặc), mái tóc ướt còn có vài sợi dính vào khuôn mặt tuấn dật, nhìn qua vô cùng mềm mại, đôi mắt khẽ nhắm, lông mi dày mỏng nhẹ nhàng rung động , một tia ánh sáng không cẩn thận từ trên con người kia tỏa ra xung quanh, đôi môi thường ngày nhìn qua bàng bạc, lãnh lẽo, lúc này cũng chuyển thành màu đỏ sẫm…
Lam nhan họa thủy. Yêu nghiệt. Mĩ nhân khuynh quốc, tư sắc như vậy lại có ở trên người một nam nhân, trong lúc nhất thời Lâm Cẩm Sắt đột nhiên không thể nghĩ ra nên dùng từ gì để miêu tả con người mà mình đang nhìn thấy.
Vài năm sau, trên Internet xuất hiện một hủ nữ oanh oanh liệt liệt, khi đó cô mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đúng là có một từ có thể miêu tả hắn ——
Cực phẩm yêu nghiệt!
“Ngốc nghếch gì thế, lại đây.” Vẫn là ngữ khí miễn cưỡng, cô không nghe ra là vui vẻ hay giận dữ.
Lâm Cẩm Sắt không tiếp tục đoán tâm trạng như đại hải của hắn nữa , nhướn mày, cất bước đi tới.
Vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn liền vươn tay đến kéo cô, lực kéo dường như không cần dùng sức lại rất mạnh mẽ, cô bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã ngã vào trong lòng hắn.
Một hơi thở nam tính mạnh mẽ tiếp xúc với khuôn mặt cô. Hơi thở thơm tho, phảng phất hương bạc hà mát lạnh.
Cô phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy ra, lại bị một lực mạnh hơn kéo lại!
Tai cô dán trong lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập, giọng nói trên đỉnh đầu mang theo ý cười hứng thú, “Sợ gì vậy?”
Sợ ngài ăn tôi!
Lâm Cẩm Sắt buồn bực, bí mật nghĩ ngợi.