Đã có rất nhiều người đến đây, đại sảnh trung tâm của quán bar được chọn làm nơi tổ chức lễ khai trương lần này. Mọi người quần áo sang trọng vui vẻ nói cười chuyện trò với nhau, tiếp viên đặt những khay hồng rượu, Champagne lên tay, không tiếng động xuyên qua mọi người.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy miệng đã nhanh chóng cứng nhắc .
Dư quang khóe mắt phản cảm liếc qua bàn tay to thon dài vẫn đặt lên khoảng vai trần của cô, người đàn ông này, có phải muốn dùng cách này tuyên cáo quyền sở hữu của hắn chứ?
“Cô bé, chuyên tâm một chút, mỉm cười nào.” Cảm nhận được bàn tay trên vai mình khẽ siết chặt, cô phản xạ có điều kiện cong khóe miệng lên, ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi bước vào.
Người đó mặc một bộ trang phục song long đường màu đen thêu hoa, chống một cây quải trượng màu đen khắc rồng, khuôn mặt bão kinh phong sương (trải qua nhiều phong ba sóng gió) góc cạnh rõ ràng, trên má phải gầy yếu là một vết sẹo dài dữ tợn khắc thêm vài phần khí phách …quan trọng nhất là một loại khí thế được phát ra từ ánh mắt bình tĩnh sáng rõ trí duệ.
Phía sau hắn còn có mấy người đàn ông trang phục màu đen, cao to, mặt không chút thay đổi.
Đúng lúc trong đầu Lâm Cẩm Sắt con đang tìm tòi xem có ấn tượng gì với người này không, chợt nghe thấy tiếng nói của người đàn ông bên cạnh hoà nhã như phong thanh: “Có thể khiến cho Tần lão từ đường xa mà tới đây, thật sự là vinh hạnh của Đường mỗ.” Vừa nói xong đã đem cô về phía đó.
Người đàn ông kia tiêu sái bước đi như bay tiến đến, tiếng cười mạnh mẽ như chuông lớn, “Đâu có đâu có, khai trương quán bar mới của Nhan công tử, Tần mỗ làm sao dám không đến chứ?”
Người có thể khiến cho Đường Lưu Nhan không dám chậm trễ…
Lâm Cẩm Sắt nghĩ đến đây, lại nhìn thấy người kia đi đến trước mắt mình, cô cũng mỉm cười, “Xin chào.”
Người được gọi là “Tần gia” này vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đã gắt gao trói buộc cô.
Một lúc lâu sau, đôi đồng tử đen láy phảng phất ba đào mãnh liệt kia mới dần dần khôi phục lý trí bình tĩnh ban đầu.
Lâm Cẩm Sắt mặc dù bên ngoài không có vẻ gì là thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Nhìn biểu tình của Tần gia này, dường như người đó biết cô thì phải… Nhưng vì sao một chút ấn tượng của cô với hắn cũng không có?
Trong lòng đột nhiên nảy lên một loại cảm giác cổ quái không thể nói rõ được, cảm giác này khiến cô chỉ muốn nôn.
Bên này Lâm Cẩm Sắt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Đường Lưu Nhan đã mở miệng: “Cẩm Sắt, đây là Tần gia, đại đương gia của Viêm Bang.”Tayhắn đã bất tri bất giác trượt qua thắt lưng tinh tế của cô, lén lút dùng sức một chút, Lâm Cẩm Sắt đau tới mức nhíu mày.
Cô thu mắt lại, mỉm cười dịu ngoan nói, “Tần gia, nghe danh đã lâu.” “Nghe danh đã lâu” gì chứ? Cô ngay cả thoáng qua cũng chưa từng nghe thấy.
Đường Lưu Nhan giống như phát ra một tiếng cười khẽ vừa lòng, tiếp tục nói với Tần gia, “Tần gia, đây là Lâm Cẩm Sắt, ” dừng một chút, tiếng nói dễ nghe của hắn lại mềm mại, “Người phụ nữ của tôi.”
Lâm Cẩm Sắt đã miễn dịch với những tuyên ngôn sở hữu của hắn, cô chỉ hơi nâng mắt, âm thầm quan sát người đàn ông trước mặt đã qua tuổi nửa trăm mà tinh thần vẫn khỏe mạnh như trước này.
Tần gia nghe vậy ánh mắt khó khăn nhìn về phía cô, cô nhanh chóng cười đáp lại.
Tần gia này, thật vô cùng khí phách…
Ngay cả một ánh mắt cũng tràn ngập cường hãn và khí thế uy nghiêm.
Bất ngờ, cô cứ cười nhẹ như vậy, nhưng lại làm cho ánh mắt cùng biểu tình của tần gia trong khoảnh khắc nhu hòa hẳn lên.
Hắn gật gật đầu với cô: “Lâm tiểu thư, xin chào.” Lại đem ánh mắt dời về phía Đường Lưu Nhan ở một bên vẫn khí định thần nhàn, ý tứ hàm xúc nói một câu, “Nhan công tử thật may mắn, có thể quen biết Lâm tiểu thư này.”
Đường Lưu Nhan cười nhưng không nói, chỉ đơn giản nói cảm ơn, sau đó cùng Tần gia hàn huyên vài câu, ánh đèn sáng ngời, nghi thức cắt băng đơn giản cũng đã bắt đầu.
Lâm Cẩm Sắt ngớ ngẩn trong một đống những thứ khó hiểu đã hoàn thành xong những lễ nghi phải có của một buổi lễ khai trương.
Loại cảm giác cổ quái kì lạ trong lòng này vẫn chưa hề bay đi, nhưng cô lại không rảnh để bận tâm về nó, bởi vì cô dưới sự “Kiềm chế” của Đường Lưu Nhan luôn luôn phải chào hỏi chu toàn với mọi người, những khuôn mặt trước mắt cứ thay đổi liên tục, chuyển lại chuyển, cho dù là trí nhớ cô cũng khá tốt, thì cũng không tài nào mà nhớ hết được.
Ngay khi cô tỏ vẻ bất mãn với hành vi của hắn, người đàn ông này còn thản nhiên cười, nói, “Cô bé, em nên cảm tạ tôi mới đúng. Tôi đang giúp em mở rộng quan hệ đó…”
Khiến cô không thể nói lên lời.
“Mở rộng quan hệ” với Lâm Cẩm Sắt mà nói, tin tức đạt được lớn nhất chính là thân phận của người đàn ông được gọi là Tần gia kia.
Nghe nói hơn hai mươi năm trước, Viêm Bang chỉ là một bang phái nho nhỏ, nhưng sau khi Tần gia này trở thành đại đương gia của Viêm Bang, chỉ có mấy năm ngắn ngủn, Viêm Bang trơt thành bang phái đứng đầu trong tất cả các bang, nhanh chóng trở thành đầu rồng trong các bang phái ở Hongkong, hơn nữa lại còn mở rộng buôn bán súng ống đạn dược với các tổ chức nước ngoài, số vốn tích lũy được của nó người thường khó có thể tưởng tượng.
….quả nhiên là một nhân vật thật lợi hại.
Không trách nào được Đường đại thiếu gia cao ngạo như vậy lại phải nhún nhường với hắn.
Nghĩ vậy, cho nên sau khi biết được sự tích truyền kì của Tần gia này, tâm tình Lâm Cẩm Sắt ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Lễ khai trương cảu quán bar này vô cùng khác lạ. Không chỉ vì thời gian là buổi tối, mà lần này còn không thiếu những nhân vật trong giới xã hội đen, cho nên để tránh phiền toái, hiện trường của buổi lễ khai trương ngăn chặn tất cả sự tham gia của giới truyền thông.
Đã không có tiếng máy chụp ảnh cùng tiếng huyên náo của đám phóng viên, hơn nữa những người đến đây đều là những đại nhân vật chút có uy tín danh dự, có tiền có thế, lễ khai trương lần này tuy vậy nhưng vô cùng tao nhã.
Tâm tình Lâm Cẩm Sắt lúc này cực kỳ phức tạp .
Theo lý thuyết quan bar này là của cô, lễ khai trương có thể mời được nhiều như vậy nhân vật thượng tầng của xã hội như vậy đáng lẽ cô phải thấy vô cùng vui vẻ … Nhưng, cô lại cảm thấy có nhiều chỗ không đúng … điều này khiến cho cô thực không có cảm giác an toàn.
Nơi đây, không thích hợp với cô.
Tùy tay vẫy gọi tiếp viên, đem ly Champagne trên tay đặt vào khay, cô hạ lông my xuống, hơi cắn môi, kéo vạt áo Đường Lưu Nhan, thấp giọng nói, “Tôi muốn về.”
Đường Lưu Nhan nghe vậy xoay người lại nhìn cô.
Chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt cúi đầu xuống, lễ phục màu bạc cao nhã mà lại không mất đi sự khêu gợi đem đường cong duyên dáng nơi cổ cô hiện ra thật hoàn mỹ, bờ vai trần, xương quai xanh tinh xảo dưới ngọn đèn quán bar khiến người ta mê muội.
Bàn tay nhỏ bé của cô làm mờ khuôn mặt cô lúc này, vẻ mặt cô không rõ, bên tai lại có một màu hồng phấn nhàn nhạt phủ lên.
Nếu không có móng vuốt sắc nhọn, thần sắc cô lúc này rất giống một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hắn cười, tay nâng cằm cô lên, nói, “Say rượu, phải không?”
Kỳ thật là không say , chỉ là hơi hơi thôi. Nhưng giờ phút này Lâm Cẩm Sắt vô cùng muốn rời khỏi đây, đẩy bàn tay không đứng đắn của Đường Lưu Nhan ra, cô mơ màng nói, “Ừm, hơi mệt.”
“Ừm, nhưng em là bà chủ, khách còn chưa về, sao em lại có thể về trước được?”
Lâm Cẩm Sắt chán nản, chỉ muốn bùng nổ sự tức giận, Đường Lưu Nhan lại chậm rãi nói,
“Nếu không như vậy đi, trong quán bar còn có rất nhiều phòng karaoke, tôi bảo phục vụ dẫn em đi, em tùy tiện chọn một cái, tùy tiện làm quen hoàn cảnh nơi này một chút.”
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói được gì.