• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Cẩm Sắt hắng hắng giọng, trấn tĩnh tự nhiên nói, “Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt.”

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào.

Bên đó khẽ lên tiếng, “Uhm, chờ một chút.” Chắc là là cùng đồng nghiệp nói gì đó, tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, Lâm Cẩm Sắt nghĩ rằng có lẽ hắn đi đến nơi nào đó yên tĩnh hơn nghe điện thoại .

“Lâm tiểu thư, rốt cục cũng rảnh tiếp điện thoại của tôi?”

Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt có chút không an tâm, tiếng cười khẽ của Đường Lưu Nhan càng làm cho lông tơ của cô nhất thời dựng đứng, trong tiếng cười của người đàn ông này có cất giấu một con dao nhỏ . Cảm giác được lòng bàn tay mồ hôi liên tục chảy ra, cô hít sâu một hơi, ánh mắt hơi lóe lên, cười ha ha trả lời, “Tôi nào dám không tiếp điện thoại của ngài chứ? Chính là người ta mấy hôm nay bị bệnh phải nằm viện , di động lại quên ở nhà , cũng không phải Thần Toán (*đoán được mọi việc), thật sự là không có cách nào biết ngài đã gọi điện thoại cho tôi.”

Bên kia trầm mặc một lát, chậm rãi trả lời, “Khỏe hơn nhiều chưa?” Ngữ khí bình thản làm cho người ta nghe không ra tâm tư của hắn.

Lâm Cẩm Sắt ngây ngốc một lúc, một bên nghiền ngẫm trong lời nói của Đường đại thiếu gia này có phải có chút quan tâm hay không, một bên lời nói mang ý cười, “Nhờ phúc của ngài, khỏe nhiều rồi.”

“À, thật trùng hợp, tôi thiếu bạn gái, Trang điểm xinh đẹp một chút, nửa giờ sau tôi muốn ở khách sạn Đường Tỳ nhìn thấy em.” Tiếng nói vừa dứt, điện thoại cũng cắt đứt luôn.

Lâm Cẩm Sắt trừng mắt di động bị cắt, nghiến răng nghiến lợi. Đây là ý gì? Đường Lưu Nhan rốt cuộc còn có nhớ hay không cô và hắn năm ngày trước đã không còn quan hệ gì nữa !

Nhưng như thế nào lại có chút không cam lòng tình nguyện, Đường Lưu Nhan dù sao cũng không phải người để Lâm Cẩm Sắt có thể trêu chọc được, cô có kiêu ngạo của cô, nhưng kiêu ngạo phù phiếm cũng có khi phải vì sự thật mà cúi đầu.

Căm giận mở ra chiếc thật lớn tìm quần áo, thay đồ, bắt đầu trang điểm. Đêm muộn, khách sạn, đen tối, trầm luân… như vậy, tất nhiên là phải trang điểm đẹp đẽ, yêu mị rồi.

Ngồi trước tấm gương nơi bàn trang điểm, người phụ nữ bất chợt cười, khóe miệng xinh đẹp thắp sáng cho đôi đồng tử lạnh lẽo.

Nếu là phải trang điểm cẩn thận, như vậy sẽ phải làm cho Đường đại thiếu gia chờ lâu, có được không nhỉ?

Ở con đường phồn hoa nhất thành phố B, khách sạn Đường Tỳ là một cái tên quen thuộc của giới thượng lưu. Ban ngày nơi này là khách sạn đón tiếp những người lãnh đạo cao nhất của đất nước, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống… ánh đèn mờ nhạt lay động, những người khách quần áo chỉnh tề nhưng cử chỉ phóng đãng, ái muội ngả ngớn trêu đùa, những chiếc ly đế cao va chạm chất lỏng đỏ tươi bắn tung ra, áp lực dục vọng cùng tội ác điên cuồng…

“Hoan nghênh quý khách đến khách sạn Đường Tỳ.” Cửa lớn kim bích huy hoàng, những cô gái lễ tân một thân sườn xám xinh đẹp sắp xếp từng chữ một nói lời chào đón, trong nụ cười hoàn mỹ lộ ra sự tôn kính và lễ phép, lại làm cho người ta cảm nhận được từ trong đó là sự lãnh đạm cùng cao ngạo.

Lâm Cẩm Sắt từng bước nhấc đôi dày cao gót, như nữ vương tao nhã rảo bước đến khách sạn. Trên đường đôi lúc gặp được quan to hiển quý, quần áo hỗn độn ôm nữ tử hoa y tiên mạo, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm.( hoa y tiên mạo: quần áo đẹp, khuôn mặt xinh xắn như tiên)

Lâm Cẩm Sắt lấy di động ra, tiếng “Răng rắc” rất nhỏ. Trong khách sạn y hương tấn ảnh, tiếng cười không ngừng, đương nhiên không ai nghe thấy được. Thu hồi di động xong, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút. Ha ha, lo trước khỏi hoạ, đó cũng là vũ khí vô cùng tốt đó.

Đem mùa hè có chút oi bức, nhưng khách sạn Đường Tỳ lại mở điều hòa, hơi lạnh của không khí kích thích làn da không được che chắn khiến cô không tự chủ được mà nổi da gà.

Lâm Cẩm Sắt dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi tới một căn phòng.

Cánh cửa khép hờ, chắc là đang chờ cô. Cô hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ cánh cửa đầy tính tượng trưng, đẩy ra.

Một loại mùi kì quái hỗn độn của thuốc lá, rượu cùng nước hoa phụ nữ tấn công vào khứu giác cô, Lâm Cẩm Sắt không kịp bịt mũi lại, một giọng nói ngả ngớn trêu tức vang lên, “A, đây không phải Lâm đại luật sư – Lâm Cẩm Sắt sao? Đường tổng quả nhiên có bản lĩnh.”

Lâm Cẩm Sắt trừng mắt liền thấy một người đàn ông diện mạo phong lưu tuấn tú, mặc bộ đồ tây, áo sơ mi tùy ý, đôi mắt hoa đào, tay trái đeo một chiếc nhẫn. Lúc này hắn ngồi ở trên sô pha dài, nụ cười tà khí nhìn cô.

Nhìn quanh bốn phía, ánh đèn hôn ám, hình ảnh nhập nhòe, một đám người cả nam và nữ hoặc là ngồi trên sô pha, hoặc là đứng rót rượu, những người đàn ông cùng nữ tử mười phần son phấn phong trần vui cười ngoạn nháo, một đám nhị thế tổ, ỷ vào bối cảnh cường đại tùy ý phóng đãng.

Mà Đường Lưu Nhan, lại là người khó lường trong đó. Hắn mặc dù không phải cán bộ cao cấp, lại có thể làm cho nhóm cán bộ cao cấp kia cúi đầu nghe theo hắn.

Ánh đèn màu lam ám muội đen tối chiếu quá, thứ mùi vị hỗn tạp trong căn phòng làm cho Lâm Cẩm Sắt có loại mong muốn chạy khỏi cửa.

“Lâm Cẩm Sắt.” Trong một góc, người đàn ông không hợp bất chính dựa vào ghế sô pha, phong thái thoải mái tùy ý, tay cầm chiếc ly đế cao, nhìn cô như cười mà như không, “Một giờ, em đúng giờ nhỉ?.”

Ánh mắt thâm thúy khác thường của hắn ở trong ánh đèn hôn ám không thấy rõ biểu tình, cặp mắt kia chính là bình thản , lạnh lùng , đùa cợt … rõ ràng là nhìn cô từ dưới lên trên, lại không biết vì sao lại khiến cho người ta có cảm giác hắn đang quan sát từ trên xuống dưới.

Lâm Cẩm Sắt trong lòng thầm than, thì ra trên đời thật sự có những người, từ nhỏ đã nhìn từ trên cao xuống, nhất định là cao cao tại thượng, làm cho người ta phải nhìn lên.

Cô cắn cắn môi, nhếch ra một nụ cười, khẽ đi đến trước mặt hắn, không e dè ngồi lên đùi hắn, cầm lấy chiếc ly trên tay hắn, đem chất lỏng trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó ủy khuất nhìn hắn ánh mắt thâm trầm, ảm đạm, “Ngài không phải muốn tôi trang điểm xinh đẹp sao? Phụ nữ trang điểm làm sao nhanh như vậy được chứ?” Vừa nói cô vừa chuyển động, ôn nhu tiếp, “Hơn nữa tôi đã nâng cốc uống cạn rồi, xem như chuộc tội.”

Đường Lưu Nhan lẳng lặng nhìn cô, không nói câu gì, điều này làm cho Lâm Cẩm Sắt hơi căng thẳng. Đúng vậy, cô chính là cố ý tới muộn, nhưng giờ phút này giọng nói bất động thanh sắc của Đường Lưu Nhan lại làm cho cô bắt đầu thấy hối hận muốn đứng lên.Namnhân đáng sợ này, làm cho người rất giỏi về quan sát người khác như cô cũng không thể nhìn thấu tâm tư.

Lúc này, người đàn ông xa lạ vừa nói tiếng trêu chọc kia còn bồi thêm , “Tôi nói này, một ly rượu làm sao chuộc được một tiếng đồng hồ chúng tôi chờ cô chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK