• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là trước một ngày mở phiên toàn của Trần Cảnh Hoa, sở luật sư của Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ bận rộn đến vậy.

Bởi vì không có sự phối hợp của đương sự, mối khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay bắt đầu vây quanh Lâm Cẩm Sắt, cô thi lễ bái lạy bắt đầu tăng ca đến mức ngày đêm chẳng phân biệt được, sưu tập tài liệu liên hệ với những người có liên quan, còn có ý nghĩ khơi thông vụ án.

Mỗi khi hơi thở gấp gáp một chút, cô luôn hận không thể gọi quãng thời gian ngớ ngẩn đã qua

Tốt rồi , tiểu ngôi sao không chịu hợp tác, hơn nữa mấy ngày gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho cô có nhiều điều phân tâm…vụ án này có thể thắng hay không, trong lòng cô cũng không chắc chắn…

Ngay khi cô lần thứ N bị vây trong trạng thái khủng hoảng, Trần Cảnh Hoa cuối cùng cũng gọi điện thoại tới:

“Lâm tiểu thư, cô hôm nay rảnh không? Chúng ta nói chuyện.” Nói xong dừng một chút, ngữ khí dường như trở nên hơi vội vàng, “Không, xin cô hôm nay bất luận thế nào cũng giành thời gian gặp tôi một chút!”

Hẹn thời gian và địa điểm xong, Lâm Cẩm Sắt cúp điện thoại, cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tựa vào ghế da nhắm mắt dưỡng thần, cô bắt đầu tự hỏi trong phiên tòa nên dùng từ ngữ như thế nào để có thể tránh nặng tìm nhẹ…

Một lúc sau, trợ lý Tiểu Vương đẩy cửa ban công ra, đứng ở cửa cười lấm la lấm lét, khẩu khí lại giả bộ nghiêm trang, “Báo cáo Lâm tỷ, có khách hàng quan trọng tới chơi!”

Chỉ thấy Lâm Cẩm Sắt nghe vậy, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, trong lòng còn những chuyện khác nên cô không lưu ý đến cái nháy mắt ra hiệu của Tiểu Vương, chỉ ừ một tiếng, cơ thể trên ghế lập tức ngồi thẳng lên.

Sau đó bày ra nụ cười hoàn mỹ chuyên nghiệp.

Khách hàng chính là thần tài, cô cung kính mỗi ngày thắp một nén nhang, mãi đến khi nào tiền mặt rầm rầm đổ vào tài khoản của cô mới thôi.

…trước cửa văn phòng, xuất hiện một bó hoa bách hợp thuần khiết trong sáng.

Khóe miệng cong cong của Lâm Cẩm Sắt dần trở nên cứng ngắc.

Nhưng nghĩ khí của cô khi mở miệng cũng là thần sắc bất động: “Anh tới đây làm gì?”

Hứa Thuyền đứng ở cửa, ánh mắt ôn nhu, màu trắng tinh khôi của hoa bách hợp làm tăng sự sạch sẽ mà nhu hòa của anh.

Anh đứng nơi đó ngắm nhìn cô.

Dường như một thế kỷ đã trôi qua.

đôi mắt màu hổ phách kia rất trong sạch, nhưng Lâm Cẩm Sắt vô luận thế nào cũng không thấy rõ trong đôi mắt này thứ hiện lên ngẫu nhiên đó là gì.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi nói “Anh muốn nhờ em giúp anh thắng một phiên tòa.”

Dứt lời, dừng một chút, không quá lâu anh nói tiếp, “Bị cáo tên là Lâm Cẩm Sắt, anh muốn tố cáo, tội danh là…”

Lời nói này của anh khiến cho Lâm Cẩm Sắt nhớ tới mấy tháng trước đây, khi cô thay anh thắng phiên tòa kia, tin nhắn anh gửi tới.

…nếu biết là em, anh tình nguyện thua phiên tòa lần này.

Bây giờ nghĩ tới, cô cảm thấy việc đời thật khó đoán, nhưng lòng người càng khó đoán hơn.

Thu mi, cô cười đến vô cùng chua xót, nâng mắt, cô thấp giọng ngắt lời anh: “Hứa Thuyền, đừng như vậy nữa , đừng khiến em… ” cô khó khăn nói xong, cảm thấy yết hầu nuốt nước miếng vẫn rất đau rát, “Nhịn không được mà hoài nghi dụng tâm của anh!”

Đừng trách cô không tim không phổi, khó hiểu phong tình.

…rõ ràng hận cô như vậy!

…vì sao bây giờ lại chuyển biến đột ngột và nhanh chóng đến thế!

Cô không phải là người dễ lừa gạt.

Những hành động gần đây của anh, đã mơ hồ chạm vào điểm mấu chốt của cô.

Đúng vậy, cô chỉ là ích kỷ, chỉ là không muốn lại đối mặt với lỗi lầm khủng khiếp năm đó, chỉ là không muốn sự xuất hiện của anh làm cô phải một lần nữa nhớ lại chuyện cũ xấu hổ kia!

… Hứa Thuyền đã biết từ trước . Anh biết .

Khi đó anh yêu cô, cho nên anh sẽ bảo vệ cô, cưng chiều cô, sưởi ấm cô…anh nhất định sẽ không giống như bây giờ… nếu anh thực sự còn yêu cô, anh sẽ hận cô, hận vô cùng, hận cả đời, mãi đến khi chết đi cũng sẽ nhớ mãi không quên.

SẼ không như bây giờ… mà tha thứ cho cô…

Trong lòng có loại cảm giác buồn bã cùng bi thương, loại cảm giác này cô không thể nói rõ được, nhưng lại vô cùng chân thực giống như cảm giác trước kia đã từng có.

Hứa Thuyền nghe vậy ngẩn ra, ánh sáng trong đôi mắt tối dần, ngón tay dấu đằng sau siết chặt lại,

Thật lâu sau, Lâm Cẩm Sắt cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi, chậm rãi đứng dậy, cao giọng gọi vọng ra bên ngoài văn phòng: “Tiểu Vương, tiễn khách.”

“Cẩm Sắt!”

Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy trái tim như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại, loại cảm giác đau triệt nội tâm khiến cho sắc mặt cô bắt đầu tái nhợt.

Sự ấm áp kia cô vẫn thong thả mà lún sâu vào.

Cô dùng hết sức lực còn lại ép cho giọng nói mình thật vững vàng, cô quay lưng về phía anh thản nhiên nói, “Hứa Thuyền, cả đời này, cũng không muốn sự nhung nhớ anh lại dùng để tính kế với một người.” (các bạn thấy tội anh HT ko, mình thích HT hơn ĐLN đó, có ai giống mình ko nhỉ?)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK