Cô ấy sai rồi.
Đường Lưu Nhan ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chống lên cằm, ánh mắt trầm tư sâu xa nhìn vào người phụ nữ từ sau khi tan ca trở về liền biến thành quái dị này.
Hôm nay hắn nhận được báo cáo của cấp dưới, nói người này buổi sáng không hiểu làm sao tan ca rất sớm, hơn nữa cả buổi chiều cũng chưa thấy đi làm. Kỳ lạ, từ hiểu biết của hắn về cô, cô chính là người cuồng công việc, chỉ cần nhận được một vụ án, cô có thể làm việc đến quên ăn quên ngủ … thế mà hôm nay cô lại về sớm?
Cho dù trầm lặng như Đường Lưu Nhan, cũng không thể không hiếu kì, vì thế hắn đã bỏ lại cuộc họp mới bắt đầu được nửa tiếng, giao hết lại cho giám đốc điều hành, tự mình quay về nhà xem xét tình hình.
Có lẽ có chuyện gì đó …
Hắn vừa mở cửa, còn chưa bước vào, ngửi thấy mùi rượu vang quen thuộc, phiêu đãng trong không gian rộng lớn kia, nồng đậm bay vào mũi.
Nhíu mày, áp chế những phỏng đoán trong lòng, hắn kêu người của hắn lui xuống, cất bước đi vào phòng khách, nhìn quanh một vòng cũng không thấy một bóng người, lúc này bàn chân cũng chuyển hướng, đi tới phòng ngủ của người phụ nữ kia.
Diện tích tương đương một căn hộ, ngoại trừ phong cách sử dụng đồ nội thất hơi khác, thì các vật dụng khác khá là giống như trong nhà hắn.
Trên cái thảm lông dê màu lam, người đó mặc quần đơn giản ở nhà, mái tóc dài dùng một cái cặp tùy tiện buộc lên, cứ như vậy khoanh chân ngồi dưới đất.
Trước mặt cô, bên trái, bên phải là một đống chai rượu vang đang mở, những cái chai này quen thuộc lắm. Hắn nhìn chăm chú, nở nụ cười, tốt lắm, người phụ nữ này đã làm hỏng bộ sưu tập rượu từ khắp nơi trên thế giới của hắn rồi.
Có lẽ nhận thấy có người bước vào không gian của mình, Lâm Cẩm Sắt ở trong một đống chai rượu ngẩng đầu lên, nửa nheo mắt nhìn nụ cười ngờ vực của hắn .
Ánh mắt trùng xuống, vẻ mặt của cô trở nên ngốc nghếch , khẽ nhếch môi lên, bộ dáng vô cùng ngớ ngẩn. Cô cứ như vậy duy trì biểu tình ngốc nghếch đó chằm chằm nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười với hắn, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, miệng lầm bầm không biết là than thở cái gì.
Hắn ngồi xuống trước mặt cô, nhìn một chai rượu đang mở bên cạnh, chỉ thoáng qua rồi cong khóe môi lên, Whisky rất mạnh, lại còn trộn thêm vài loại khác nữa, chỉ sợ sâu rượu của hắn sẽ bị say mất.
Lững thững vòng qua đống bừa bãi này, hắn thoải mái ngồi trên sô pha mềm mại.
Thật đau lòng, rượu hết còn có thể mua lại, nhưng nếu bỏ lỡ người phụ nữ này, sợ rằng…
Rốt cuộc nguyên nhân gì lại làm cho Lâm đại luật sư bình tĩnh lý trí như vậy cũng không thể khống chế được?
Ánh mắt bất mãn thăm dò dừng ở trên người cô, đương sự không có chút cảm giác nào, miệng vẫn lầm bầm như cũ.
Giờ phút này hắn thực muốn biết, người phụ nữ ngày thường mỏ nhọn lợi hại này khi say thì sẽ nói gì.
Đứng lên, đang định tới gần cô, cũng không ngờ người này đột nhiên chạy lại đây, ôm lấy cổ hắn!
“Honey … em đói.” (thông cảm, chị ấy say rượu rồi)
“…” Cơ thể Đường Lưu Nhan cứng lại, cúi đầu, đôi mắt không ngừng quét qua toàn bộ cơ thể cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn cọ cọ vào ngực hắn nữa.
… Thì ra đây là tính cách của cô khi say rượu .
Qua một lúc lâu, cuối cùng người nào đó chậm rãi nói, “Đói thì ăn cơm thôi.”
“…” Cô bất mãn chu miệng lên, “Không đâu, em muốn anh nấu cơm!”
Cơ thể Đường Lưu Nhan có chút cứng ngắc, không quen, hắn thật không quen sự thay đổi của cô ấy sau khi say rượu.
Hắn mặt không chút thay đổi cúi xuống, bàn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, ánh mắt lời nói đều nhẹ nhàng , “Lâm Cẩm Sắt, tôi là ai?”
Cô nghe vậy ngẩng đều lên, ánh mắt thuần khiết mà chưa bao giờ hắn thấy qua, mê man nhìn hắn một lúc lâu, sau đó cô khanh khách cười ra tiếng, “Anh là người yêu em.”
Ánh mắt hắn đột nhiên u ám, dùng lực đẩy người phụ nữ say rượu đến mức không còn biết nam bắc đông tây gì nữa ra, hắn nhẹ cười ra tiếng, “Lâm luật sư, mặc kệ em say thật ra say giả, Đường Lưu Nhan tôi không phải người có thể tùy tiện trêu chọc.”
Dứt lời, đôi chân dài không chút lưu luyến đang định rời đi.
Phía sau lại truyền đến một giọng nói, mềm mại lại có chút yếu ớt, “… Anh giận sao?”
Bàn chân chậm lại, Đường Lưu Nhan nhẹ quay đầu, muốn xem cô đang chơi đùa thế nào.
Chỉ thấy cô vẫn ngồi dưới đất như vậy, kẹp tóc không biết từ khi nào rơi trên mặt đất, mái tóc dài như rong biển xoã tung vài lọn còn dính lên khuôn mặt, cô ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, nhưng lại có vài phần điềm đạm bộ dáng đáng yêu,
” Người ta chỉ là đói bụng thôi.”
Đường Lưu Nhan chằm chằm nhìn cô thật lâu, sau đó đôi đồng tử sâu thẳm đột nhiên xẹt qua một tia sáng quỷ dị, bàn chân vừa định đi lại quay lại, ngồi xuống trước mặt cô, khóe tạo thành một độ cong tà mị, đưa ngón tay thon dài xinh đẹp ra, nâng cằm cô lên, “Thật sự đói bụng?”
Lâm Cẩm Sắt dùng sức gật đầu, đáng thương cười một tiếng, “Đúng vậy.”
Ngón tay dài buông ra, hắn thoải mái ôm lấy cô, khẽ nói vào tai cô, “Được, anh sẽ cho em ăn no.”Dứt lời, cứ như vậy ôm cô đi đến phòng ngủ của hắn.
Mặc kệ cô nghĩ gì, muốn gì.
Người nào phóng hỏa, người đó phải dập lửa.
Ừm, hắn không ngại ban ngày ban mặt làm chút “Vận động kịch liệt” đâu .
Đem Lâm Cẩm Sắt không chút phản kháng nhu thuận giống như một chú mèo con đặt lên giường, động tác của hắn chậm lại, nhưng động tác vẫn rất thuần thục cởi quần áo của cô, làn da trắng nõn mịn màng từng chút lộ ra, không khí ái muội tràn ngập dục vọng dần dần lan tràn trong phòng ngủ …
Đột nhiên cô bắt đầu trở nên liều mạng phản kháng!
Ban đầu đôi mắt khẽ nheo lại mạnh mẽ mở ra, cánh tay và đôi chân của cô không ngừng làm loạn, khiến cho Đường Lưu Nhan không thể không buông bàn tay đang áp chế cô ra.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hắn lùi lại phía sau mấy bước, mặt không đổi sắc nhìn bộ dáng say khướt của cô.
Ánh mắt của cô mê loạn, giống như lâm vào địa ngục, thân thể không ngừng vặn vẹo , lời nói trong miệng rõ ràng hơn, thanh âm thô cứng khàn khàn, nói năng lộn xộn,
“Vì sao không buông tha cho em… Em sai rồi… Xin lỗi anh, sao anh lại trở về… Vì sao không chịu buông tha cho em…”
Đường Lưu Nhan bước lên lên, chặn đôi môi của cô lại, dùng nụ hôn giam cầm.