Chiếc quả lắc thật lớn của chiếc đồng hồ trong phòng từng chút rung động, thời gian từng chút trôi qua.
Càng ngày càng có nhiều người thiếu kiên nhẫn, bắt đầu có người lộ ra vẻ mặt không thể bình tĩnh nữa.
TIếng nói chuyện nhỏ mà ồn ào giống như bệnh dịch lan tràn trong căn phòng im ắng.
“Người đàn bà này rốt cuộc đang chơi trò quỷ gì vậy … đã muộn 5 phút rồi !”
“Một người đàn bà như vậy làm sao có tư cách làm đại đương gia của chúng ta chứ (đại đương gia: người lãnh đạo, người đứng đầu)? ! Đúng là chuyện nực cười! Hoang đường quá mức!”
Có người đập bàn, muốn phẩy tay áo bỏ đi, lại bị mấy người cầm súng đứng ngoài cửa ngăn lại, “Không có mệnh lệnh của đại đương gia và cửu thiếu gia, ai dám đi?” Người muốn bỏ đi vừa nãy vừa xấu hổ vừa buồn bực dừng lại tại chỗ, gân xanh nổi lên, hai tay nắm thành đấm rất nhanh, cuối cùng vẫn nhịn tức giận xuống, hừ lạnh một tiếng quay trở lại chỗ ngồi.
Lúc này đại đương gia trong lời nói của mọi người đang trên đường đến căn phòng đó nhưng bị ngăn lại.
Hai bên đường là thành lan can được làm từ gỗ lim, thật dài hướng thẳng về căn phòng đầu não của Viêm bang.
Còn rất sớm, mới gần 8 giờ sáng, ánh mặt trời tiêu sái chiếu xuống mặt đất, làm phản quang lên thành lan can gỗ lim láng bóng.
Có ánh mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ không khí có vẻ cao hơn một chút, bước chân vội vàng của Lâm Cẩm Sắt xuyên qua con đường đi đến phòng họp của Viêm bang. Những người đi phía sau cô là những sát thủ tốt nhất của Viêm bang.
Hứa Thuyền đứng tại một góc im lặng chờ cô.
Quay mặt hướng về phía cô, đôi môi độ dày vừa phải hơi mím nhẹ, thấy cô đến, cơ thể hơi nghiêng đi một chút, đứng nghiêng, đôi đồng tử màu hổ phách sáng rõ dưới ánh mặt trời nhìn về phía cô. Dường như có cả thiên sơn vạn thủy ngăn cách hai người.
Bước đi của Lâm Cẩm Sắt đột ngột dừng lại.
Trong nháy mắt ngàn ngôn vạn ngữ và cảm xúc nhanh chóng bay lên trong đầu cô, suy nghĩ thật kĩ càng nhưng điều gì cũng không thể nói lên lời.
Chỉ cảm thấy áy náy, sầu não, buồn bã…
Không có lời nào để nói, cũng chỉ biết đứng ngơ ngác như vậy mà nhìn anh.
Cuối cùng, Hứa Thuyền cười thật bất đắc dĩ, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Cẩm Sắt, em vẫn không muốn gặp anh.” Kể từ sau đêm anh mang theo những người thân cận đến giúp cô ngồi lên vị trí đại đương gia, cô thấy anh cũng không thèm liếc nhìn một cái. Anh tới chỗ cô ở tìm cô, người của cô cũng chỉ nói bang chủ vừa mới nhận chức nên rất bộn bề công việc, không rảnh tiếp khách…
Chỉ nhớ rõ đêm đó khi cô vừa mới gặp anh vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt sau đó khuôn mặt tái nhợt biểu tình cũng là khó có thể tin được.
Anh cười khổ, trôi qua nhiều năm như vậy, nhìn người phụ ữn trước mặt này trong lòng anh cứ ẩn ẩn đau. Hoặc anh cố ý cảm thấy như vậy, dường như chỉ có như vậy mới có thể nhớ cô thật kỹ
Lâm Cẩm Sắt im lặng rất lâu, mũi chân cô luôn không tự chủ được mà khẽ di chuyển, giống như muốn lui về phía sau vài bước, nhưng lại quật cường đứng vững. Cô nhìn anh, thong thả cất tiếng: “Đã không còn liên quan gì nữa, gặp mặt để làm gì chứ?”
Luận tâm ngoan, Lâm Cẩm Sắt tuyệt đối là một nhân tài kiệt xuất. Ngoan vì tư lợi, ngoan không tim không phổi, ngoan vô hình mà làm tổn thương người khác lại sâu tận xương nhập tủy. (ngoan=độc ác, lợi hại)
Ánh mắt của Hứa Thuyền tối đi, giống như có cái gì vừa chết trong đó. Anh thở dài, khóe môi gợi lên một nụ cười chua xót, “Em vẫn trách anh, em vẫn luôn trách anh. ĐÚng, ngay từ đầu anh thật sự có ý đồ muốn lợi dụng em, nhưng mà…”
Lâm Cẩm Sắt thật nhanh ngắt lời anh: “Không, không có ” cô híp mắt lại, tiếp tục nói “Có lẽ ngay từ đầu là anh muốn lợi dụng em để giành được nhiều hơn sự tín nhiệm của Tần gia, nhưng sau này anh không làm như vậy nữa, anh còn đem vị trí đại đương gia nhường lại cho em.”
“Em nên cảm ơn anh mới đúng, cửu thiếu gia.” Ba chữ cuối cùng này cô từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng, sau đó thấy Hứa Thuyền nhíu mày thật sâu, cô vẫn tiếp tục cười “Anh vĩnh viễn cũng không thể biết được, khi em chính tai nghe thấy người của Viêm bang gọi anh là cửu thiếu gia, khi chính mắt em thấy anh ngay cả mày cũng không nhíu đã bắn chết người đó tâm trạng như thế nào.”
Mà nếu không phải chính tai cô nghe thấy, chính mắt nhìn thấy, cô mãi mãi cũng không thể biết, từ sau chuyện năm đó, rốt cục là đã chịu bao nhiêu tổn thương, rốt cục là đã trải qua những chuyện gì, mà một người đàn ông trước đó ôn thuận như nước lại sa đọa đến mức này?
“Cẩm Sắt…” Ánh mắt Hứa Thuyền nặng nề nhìn cô, gọi tên cô một lần, dường như rất muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra lời, bởi vì Lâm Cẩm Sắt đã lướt qua anh, thật nhanh bước đến căn phòng phía trước.
Đi được vài bước, cô dừng lại một chút, không quay đầu, nói “Em hiểu tất cả.” Không đầu không đuôi nói xong bước chân lại tiếp tục bước tiếp.
Anh sẽ không thể hiểu được, cô không phải không muốn gặp anh…mà là không có mặt mũi nào để gặp anh cả.
Cô không có cách để không suy nghĩ rằng những việc này là do cô tạo nên, càng không có dũng khí để đối mặt với những chuyện ấy…
Có lẽ chuyện cũ trước kia bây giờ thật sự đã thành mây bay đi rồi, nhưng mà cô không thể nào quên đi một cánh cửa đang mở sẵn trong lòng mình.
Hứa Thuyền nhìn thân ảnh của cô, bé nhỏ như thế lại kiên định như thế. Anh tinh tế nhấm nuốt câu nói cuối cùng trước khi rời đi của cô, không rõ hàm nghĩa trong đó nhưng dường như vẫn ẩn ẩn cảm nhận được ý tứ của cô. Cuối cùng anh không nghĩ nữa , nhanh chóng xoay bước đuổi theo cô.
Cô vừa mới ngồi lên vị trí đại đương gia, những chướng ngại vật ngầm nguy hiểm phía trước còn rất nhiều, anh muốn dang tay mình ra bảo vệ cho cô thật tốt.
Lại nói đến người tức giận muốn đi nhưng lại bị ngăn lại kia, tất cả mọi người trong phòng cuối cùng cũng chờ được tân đại đương và cửu thiếu gia tâm tư khó đoán của họ.
Tuy nói lúc trước đã có gặp qua mấy lần, nhưng bây giờ khi nhìn thấy mọi người vẫn hung hăng bị chấn động.
Tây trang màu đen bó sát người, đôi chân thon dài, cho dù đi đôi giày cao gót không gọi là quá cao, dáng người tinh tế nhưng bởi sự kiên định thẳng thắn cho nên khí thế vô cùng cường đại bức người. Tóc kiểu cuộn sóng lọn to, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt như nước… nếu không phải đại đa số mọi người ở đây đều đã gặp qua khi cô đối mặt với hơn mười người toàn đồ đen khuôn mặt không chút thay đổi giơ tay bóp cò bắn chết từng tên, thì có lẽ họ chỉ cho rằng cô là một người phụ nữ kiên cường bình thường ở một thành phố lớn mà thôi.
Nhưng có lẽ chỉ có Hứa Thuyền đứng bên cạnh cô mới có thể cảm nhận được dòng khí dao động bao quanh cô, cô đang không kiềm chế được mà run lên khe khẽ.
Dư quang đảo qua, anh thấy cô nắm tay rất chặt, thậm chí ngay cả móng tay cũng đang đâm vào da thịt.
… Cô đang sợ hãi.
Thông tin ngoài ý muốn này lại khiến Hứa Thuyền khẽ cười , trái tim đau đớn dường như mềm đi một chút.
Thì ra đã nhiều năm trôi qua như vậy cô vẫn. Thích giả vờ mạnh mẽ đến cực điểm.
Nghĩ đến đây, anh hơi hơi bước đến gần cô, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe thấy nhỏ nhẹ, “Đừng sợ, có anh ở đây.”