Hạ Ngôn liếc nhìn người làm, phớt lờ Cổ Tích Niên rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Anh lạnh lùng và ngạo nghễ, không xem ai ra gì.
Khi đến cửa, Hạ Ngôn dừng bước. Anh ngoái đầu liếc nhìn Tích Niên.
Cô nghĩ có lẽ anh sẽ nói gì đó, dù là một lý do xoa dịu ngọn lửa tức giận không cam lòng cho cô cũng tốt. Chân mày lá liễu nhăn chặt, chăm chú nhìn vào đôi môi lạnh bằng hơi hé mở.
Khoảnh khắc anh lên tiếng, đôi mắt màu xanh dương chuyển thẳng về phía người làm trong phòng khách: “Chăm sóc tốt cho cô Tô! Bất kể cô ấy muốn gì cũng phải thỏa mãn cô ấy.”
“Vâng.”
Những người làm cùng nhau gật đầu.
Còn cô thì giống như một con vịt con xấu xí đáng ghét, bị anh lãng quên, bị anh coi thường, thậm chí bị toàn bộ người làm cười nhạo.
Ha ha...
Thì ra anh xoay người là vì người phụ nữ khác. Vậy anh xem cô là gì? Cô yếu ớt ngồi trên sô pha, một tay đỡ trán.
Một lúc sau, trong phòng lại có tiếng động. Cô ngẩng đầu lên, là Tô Gia Hân đang bước xuống cầu thang.
“Ngôn đâu?”
“Cậu chủ đến công ty rồi ạ.”
"Ồ...” Ánh mắt của Tô Gia Hân di chuyển đến Tích Niên, cô ta nói với người làm: “Tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô Cố, các cô có thể tạm thời tránh ra được không?”
“Vâng.”
Mấy người làm sao dám không đồng ý. Cô gái này chính là người được cậu chủ dặn dò phải đối đãi cẩn thận. Mà thái độ của cậu chủ đối với mợ chủ cũng rất rõ ràng, địa vị của mợ chủ không cao bằng cô Tô này.
Mấy cô người làm đều nhao nhao rút lui khỏi phòng khách.
Chỉ có Tích Niên đang ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích. Mãi đến khi Tô Gia Hân đi đến bên cạnh, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Mái tóc dài gợn sóng làm tăng thêm sự quyến rũ cho gương mặt xinh đẹp kia, cô ta mỉm cười nói: “Cô Cố, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.”
“Tôi cũng thật không ngờ chúng ta gặp lại theo cách này. Cô và Hạ Ngôn đã quen nhau từ trước sao?”
“Cô nghĩ thế nào?”
So với sự bình tĩnh của Tô Gia Hân, Tích Niên lại không thể tưởng tượng được: “Tôi là vợ của Hạ Ngôn, chẳng lẽ cô nghĩ như vậy không thành vấn đề sao?”
Có vẻ như Tô Gia Hân và Hạ Ngôn đã thực sự quen biết nhau từ rất lâu rồi.
“Vốn dĩ là có vấn đề, nhưng tôi nghe anh ấy nói không yêu cô nên mọi thứ trở nên chẳng có nghĩa lý gì cả. Tôi thực sự không ngờ rằng mình có thể gặp lại Ngôn. Đây là định mệnh. Tôi vẫn phải cảm ơn cô, cô Cố. Vì cô vô tình đâm phải tôi nên tôi mới có thể ở lại với Ngôn. Lúc ở bệnh viện, tôi đã chạy trốn rồi nhưng không ngờ buổi tối anh ấy lại tự mình đến tìm tôi. Anh ấy kêu tôi ở lại, vậy thì tôi chỉ có thể ở lại.” Tô Gia Hân cười.
Đối mặt với câu ra oai phủ đầu như vậy, Cố Tích Niên cũng khẽ mỉm cười, cô nói: “Sức khỏe của cô Tô thế nào rồi?”
“Tốt lắm. Không bị va đập gì, chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi. Cô Cố không cần phải canh cánh trong lòng về vụ tai nạn xe. Như tôi vừa nói, tôi còn muốn cảm ơn cô về vụ tai nạn xe lần này là khác.”