“A... đã xảy ra chuyện gì vậy? Tổng giám đốc Hạ, người phụ nữ bị ngã kia không phải là bạn gái mà anh dẫn đến sao?” Người đứng bên cạnh nghi ngờ nói.
Hạ Ngôn chậm rãi đi về phía Cổ Tích Niên đang bị ngã trên mặt đất, một đôi mắt xanh sâu thẳm chăm chú nhìn cô.
Cổ Tích Niên nhíu mày. Nguy rồi, nhất định cô đã gây rắc rối cho Hạ Ngôn. Trong dịp quan trọng như vậy, nếu cô cãi nhau với người khác thì chắc chắn anh sẽ mắng cô đến chết mất.
“Hu hu hu..” Lúc này, Trương Mạnh ôm mặt khóc.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Manh, bao gồm cả Hạ Ngôn và Tích Niên.
“Hu hu hu, cô ta đánh tôi. Người phụ nữ này vừa tát tôi một cái nên tôi mới vô tình đẩy cô ta ngã. Anh Hạ, bạn gái mà anh dẫn đến quá đáng lắm, không biết phân biệt nặng nhẹ gì cả, vậy mà dám đánh tôi.”
Trương Manh nói xong, nước mắt ăn vạ rơi lã chã. Hừ, ai bảo người phụ nữ này kiêu ngạo. Ha ha ha, tại nơi quan trọng như vậy mà ra tay đánh người thì sẽ khiến cho Hạ Ngôn mất mặt. Người phụ nữ này, không chỉ bị vứt bỏ mà nhất định chết chắc rồi.
Tích Niên mở to mắt. Cái gì? Vừa ăn cắp vừa la làng à? Vậy cũng được sao? Nguy rồi nguy rồi, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm đó. Hạ Ngôn không phải sẽ tin chứ?
“Hạ.” Cô ta còn chưa kịp lên tiếng.
Đã thấy Hạ Ngôn lạnh lùng mở miệng trước: “Vậy sao? Cô ấy đánh cô ngay tại đây à?”
Không thể nào... Anh tin ư? Cơ mặt của Tích Nien co rút đến mức đã cứng đờ.
Trương Manh càng tỏ ra điềm đạm đáng yêu, lau nước mắt và nghẹn ngào nói: “Ừm, anh Hạ và các vị đang ngồi ở đây hãy phân xử công bằng cho tôi. Tôi chỉ mới qua chỗ quý cô đây nói vài câu, nào ngờ có thể đã nói sai câu gì đó mà cô ta lập tức tát tôi. Hu hu... Tại sao lại bắt nạt người khác như vậy chứ? Thật quá đáng! Người như vậy không đủ tư cách đến tham gia buổi tiệc tối này.”
Hạ Ngôn nheo đôi mắt xanh, quay qua nhìn Cố Tích Niên rồi ngồi xuống.
“Tôi không có.” Tích Niên khẽ nói.
Nhưng Hạ Ngôn không trả lời cô mà đưa tay ra, bàn tay to ôm lấy bờ vai cô rồi nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Có tin cô hay không? Chẳng lẽ muốn kéo cô đứng dậy để xử lý cô sao?
Sau khi đứng dậy, bàn tay to của Hạ Ngôn đặt lên eo cô, động tác rất tao nhã: “Tích Niên, đã xảy ra chuyện vậy? Sao em không gọi tôi?”
“Tôi.." Cô hơi khó chịu với sự thay đổi đột ngột của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn mỉm cười duyên dáng, ôm cô và quay sang nhìn Trương Mạnh: “Cô Trương, để tôi giới thiệu với cô. Cô ấy tên Cổ Tích Niên, là vợ của tôi.”
Trương Manh sửng sốt: “Cái gì? Cô ta, cô ta là vợ của...”
“Không biết tại sao vợ tôi lại tranh cãi với cô Trương nhỉ? Hử?”
Anh mỉm cười lịch lãm rồi nói. Một câu nói có vẻ đơn giản nhưng trong chớp mắt đã trở nên cực kỳ ngang ngược.
Nhiều người có mặt đều sững sờ, hóa ra là vợ của tổng giám đốc Hạ? Hình như chưa từng nghe nói tổng giám đốc Hạ đã lấy vợ mà? Ai da, lần này Trương Mạnh thực sự gặp rắc rối rồi. Vậy mà cô ta lại chọc phải vợ của Hạ Ngôn.
“Bởi vì... bởi vì...” Trương Mạnh run rẩy cúi đầu.
“Lúc nãy tôi nhìn thấy mợ Hạ không đánh cô Trương, mà chính cô Trương đã đẩy cô ấy.” Một giọng nói vang lên từ đám đông.
Điều này cũng là lẽ đương nhiên, biết người phụ nữ này là vợ của Hạ Ngôn nên chắc chắn ai cũng sẽ có dũng khí nói giúp Cổ Tích Niên.
Khi sự việc bại lộ, Trương Manh hoảng sợ ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt kỳ lạ của mọi người, vừa sợ vừa xấu hổ nên cô ta lập tức che mặt, vừa khóc lóc vừa bỏ chạy...
Chẳng mấy chốc bữa tiệc lại khôi phục bầu không khí ban đầu. Ai ăn thì ăn, ai uống thì uống, ai tán gẫu thì tán gẫu. Chuyện vừa xảy ra giống như một khúc nhạc đệm nhỏ, vội vàng bắt đầu lại vội vàng chấm dứt.