Hai người giằng co, anh lạnh lùng vô tình, đôi mắt màu xanh dương mang theo sự căm hận và chán ghét cùng cực. Còn cô thì lại bình thản như nước, mắt phượng ẩn chứa linh hồn bất khuất, cứng cỏi.
“Yên tâm đi. Sao tôi lại giết cô được chứ? Cô là vợ của tôi mà!” Hạ Ngôn cười lạnh lùng, buông cổ cô ra rồi đứng trước mặt cô:
“Đứng dậy! Mặc quần áo cho tôi.”
“Anh... anh mau mặc quần áo vào đi!” Cố Tích Niên nhanh chóng nhắm mắt lại, cô mới nhìn thấy gì thế? Cơ thể hoàn toàn không hề che chắn của một người đàn ông.
Anh nhíu mày: “Cố Tích Niên!”
“Gì đó?” Cô vẫn còn nhắm chặt mắt, đầu quay sang một bên không thèm nhìn anh.
“Rốt cuộc là cô giả vờ cái gì?” Anh cúi người xuống, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Giả vờ gì chứ? Sao anh lại không mặc quần áo đứng trước mặt người khác chứ? Anh có thói thích phô bày cơ thể sao?” Cô nói, mặt ửng hồng.
Anh hít thở nặng nề, hất mặt cô: “Loại phụ nữ như cô chắc ở trên giường đã có kinh nghiệm đầy mình rồi lại còn giả vờ thẹn thùng có nghĩa gì chứ? Rốt cuộc cô muốn diễn kịch đến khi nào?”
“Tôi không có...”
Ánh mắt anh đầy tàn nhẫn: “Cho cô một phút, lập tức rời giường!”
“Anh muốn tôi rời giường kiểu gì? Tôi không có quần áo...” Giọng nói Cố Tích Niên ngày càng nhỏ dần, vô cùng đáng thương ôm lấy chăn.
Nét mặt của cô không khỏi khiến người ta thương tiếc, anh vươn tay theo bản năng muốn vuốt ve khuôn mặt cô... Khi ngón tay sắp chạm vào cô, anh khựng lại, ‘hừ’ lạnh một tiếng:
“Kỹ thuật diễn tốt thật!”
Dứt lời, anh cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghe tiếng bước chân rời đi của anh, lúc này cô mới dám lén mở một mắt ra. Xác định là anh ra ngoài rồi, cô mới dám mở hẳn hai mắt.
Dưới mặt đất là váy cưới bị xé rách tươm, cô ôm chăn nhảy xuống giường, mở tủ ra tìm quần áo để mặc. Trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vết tình cảm mãnh liệt đêm qua, không muốn nhìn thấy...
Trên mặt Tích Niên hiện lên vẻ cô đơn.
Rửa mặt sạch sẽ xong, cô đi từ trên lầu xuống. Nhà Hạ Ngôn rất rộng, cũng vô cùng xa hoa, người làm trong nhà nhiều không đếm nổi.
Lúc này, anh đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trên tay cầm chiếc vòng cổ đã nhặt được, cẩn thận xem xét. Rốt cuộc cô gái kia đã đi đâu rồi?
Tích Niên vừa đi xuống lầu, ngờ vực liếc nhìn anh đang ngồi trên sô pha, anh nhìn thứ gì mà chăm chú như vậy: “Hạ Ngôn...”
Đôi mắt màu xanh dương hơi liếc lên, ánh mắt vốn đang hứng thú chợt trở nên lãnh đạm: “Nói.”
“Dòng họ tôi có quy định, ngày đầu tiên sau khi lấy chồng phải về nhà. Hôm nay tôi phải về nhà mẹ đẻ.” Cô nhàn nhạt nói.
Anh siết chặt chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay rồi đút lại vào túi: “Mới vừa gả vào đây mà đã vội vã muốn ra ngoài tìm đàn ông sao?”
“Anh...! Xin anh hãy nghe cho rõ, tôi muốn về nhà, về nhà của tôi!” Cô siết chặt tay thành nắm đấm, răng nghiến ken két. Anh nói chuyện sao lại đáng ghét thế chứ!
“Muốn về nhà sao? Có thể đó. Nếu như cô có thể làm cậu ta vui vẻ thì tôi sẽ lập tức thả cô đi.” Khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười xảo quyệt, ngón tay đột nhiên vung sang bên cạnh, dừng lại ở một tên đàn em mặc đồ đen đứng ở cửa phòng khách.
Tên đồ đen đang canh cửa cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn về phía sô pha.
Cô cau mày: “Làm anh ta vui vẻ sao? Anh có ý gì?”
“À... chính là dùng thân thể của cô để lấy lòng cậu ta!”
Hạ Ngôn cười lạnh lẽo, anh muốn xem người phụ nữ này sẽ giả vờ đến lúc nào. Hừ! Ở dưới thân anh giả vờ ngây thơ, làm bộ còn trinh khiến người ta chán ghét.
Cô đờ mặt ra, nghe anh nói rồi chỉ cảm thấy cơ bắp trên người cứng ngắc: “Hạ Ngôn, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Đừng có làm bộ làm tịch với tôi, thể hiện bản lĩnh trên giường của cô đi!” Anh lạnh lùng nói, ánh mắt đầy khinh thường, khoé miệng nhếch lên đầy trào phúng.
“Anh đừng có quá đáng. Còn muốn tôi dùng thân thể để lấy lòng người đàn ông khác sao? Tôi gả cho anh, làm vợ của anh. Anh xem tôi là cái gì?”
“Nô.” Anh bất chợt gọi một chữ, quay đầu nhìn về phía người mặc đồ đen:
“Lại đây!”
Anh ta hơi khiếp đảm nhìn láo liên rồi mới vâng dạ đi từ cửa đến gần sô pha:
“Ông chủ.”
“Hạ Ngôn anh điên rồi sao? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Hừ... Cố Tích Niên, cô muốn lên lầu vào phòng? Hay là muốn ngay tại phòng khách?” Anh hỏi.
“Sao anh có thể nói ra những lời này? Sao anh có thể làm ra chuyện này!” Đến giờ cô vẫn không tin nhưng lời của anh kiên quyết như thế khiến cho cô càng lúc càng tin anh đang nói sự thật.
“Xem ra là muốn biểu diễn ở phòng khách. Cởi quần áo đi!” Anh nói, giọng nói ngập tràn uy quyền và nghiêm khắc.
Tên đàn ông đáng giận này! Cô một bước vọt đến trước mặt anh, phẫn nộ kéo quần áo anh: “Hạ Ngôn! Anh đừng có khinh người quá đáng!”
Cô điên cuồng lắc cơ thể của anh, máu toàn thân như vọt hết lên đỉnh đầu. Giờ phút này cô chỉ ước gì có thể lôi anh xuống địa ngục cùng mình!
“Kéo cô ta ra, đè xuống đất lột hết quần áo!” Anh hạ mệnh lệnh tuyệt đối với người làm xung quanh.
“Vâng ạ.”
Mấy cô người làm đi về phía Tích Niên...
“Hạ Ngôn, anh không thể như vậy được! Không thể!” Cô như dùng hết sức lực toàn thân lắc lư anh.
Lúc này, một đồ vật rơi ra từ trong túi anh. Dây chuyền kim cương lóe lên, sợi dây màu bạc thật dài rơi trên ghế sô pha.
Trong lúc hốt hoảng, cô thoáng thấy được có gì đó vừa rơi xuống. Đôi mắt phượng chậm rãi nhìn lên sô pha, còn chưa nhìn thấy thứ vừa rơi ra thì...
“A...” Mấy cô người làm sau lưng đột nhiên kéo cô về phía sau, giữ chặt lấy cô.
“Bà chủ, đắc tội rồi!” Bọn họ hoàn toàn khoá chặt tay chân khiến cô không thể nào nhúc nhích, một cô người làm khác bắt đầu mở nút áo của cô.
“Đừng cởi. Dừng tay, các người mau dừng tay lại!” Tích Niên gào thét, trong đầu hỗn loạn vô cùng. Thân thể bị bàn tay những cô người làm làm cho đau đớn, áo mặc trên người dần bị cởi ra... Làn da cô từ từ lộ ra trước mắt mọi người.
Hạ Ngôn lạnh lùng, kiêu ngạo ngồi trên sô pha như đang quan sát một trò chơi, khoé miệng luôn nhếch lên đầy bỡn cợt. Nhìn da thịt mê người dần lộ ra của cô, đôi mắt màu xanh dương nhìn về phía người mặc đồ đen đứng bên sô pha:
“Tới phiên cậu! Cởi đồ đi!”
“Ông... ông chủ... Tôi không... không dám.”
“Hầu hạ bà chủ cho tốt.” Anh lạnh lùng nói.
Cố Tích Niên liều mạng giãy dụa, thấy quần áo mình đã bị mở tung ra, áo ngực ren và còn làn da trắng nõn khiến người ta ganh tị. Trên người cô vẫn còn vết tích của cuộc hoan ái đêm qua.
Đây là người chồng cô vừa cưới sao? Muốn cô làm loại chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ? Tim cô như bị thanh kiếm sắc bén xuyên qua, cổ họng cũng chua xót đến đau đớn, nước mắt trào ra.
“Hạ Ngôn!” Cô kêu gào.
“Hừ...” Lại chỉ đổi lấy được một tiếng ‘hừ’ lạnh vô tình của anh:
“Thu lại nước mắt giả dối của cô đi. Biểu hiện cho tốt!”