• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Cổ Tích Niên lộn xộn dưới thân, Thẩm Thừa Quang thở dài một hơi, bất đắc dĩ dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh của cô:


“Ngoan chút đi, lát nữa sẽ hết thôi."



Dứt lời, Thẩm Thừa Quang lấy điện thoại ra, không quan tâm bây giờ có phải là thời gian lên lớp hay không, nhấn gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Trương Mạnh: "Lập tức kêu Trương Manh đến phòng tôi ngay!"


Để tránh cho cô làm loạn, Thẩm Thừa Quang tháo cà vạt xuống trói hai tay Cổ Tích Niên lại.


"Cốc cốc cốc", tiếng gõ cửa rất nhanh chóng đã vang lên:


"Chủ tịch, tôi là Trương Manh."




"Vào đi!" Giọng nói lạnh tanh không hề có chút cảm xúc nào từ trong phòng làm việc vang lên.


Trương Mạnh đẩy cửa bước vào, cung kính củi đầu.


"Đóng cửa lại." Thẩm Thừa Quang lạnh lùng nói.


"Vâng."


Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Thừa Quang quay người lại, lúc này Trương Manh mới nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi: "Không biết chủ tịch gọi tôi đến có chuyện gì không?"


Thẩm Thừa Quang còn chưa nói gì, Trương Mạnh đã nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ, quay sang nhìn nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Cổ Tích Niên bị trói chặt hay tay nằm trên ghế sô pha.


Cổ Tích Niên run rẩy.


Trương Manh sợ đến nỗi sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: "Cố, Cổ Tích Niên, cô ta, sao cô ta lại ở đây?"


"Sao cô ấy lại ở đây, cô còn không rõ hay sao? Trương Mạnh! Đây là trường học, cô đã làm gì, chắc hẳn cô biết rõ!" Thẩm Thừa Quang ép cung, tuy rằng không chắc chắn đó là do Trương Manh gây ra những cũng nghi ngờ tám chín phần.


"Chủ tịch, anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu?"


"Cắt tại đi là nghe hiểu ngay. Cô mau khai đi, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."


Trương Manh sợ đến ngây người, biểu cảm gượng gạo, cô ta nhìn thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt của Thẩm Thừa Quang. Nhưng tại sao anh ta lại phải nổi giận vì Cổ Tích Niên? Trương Manh nuốt mấy ngụm nước bọt rồi mới nói:


"Anh Thẩm, tôi thật sự không biết anh đang nói gì. Tôi... tôi... tôi không làm gì cả."


"Rầm." Thẩm Thừa Quang đập bàn: "Tốt nhất là cô nên nói thật với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà cổ, thậm chí là cả dòng họ nhà cô phải thay cô chịu đựng lỗi lầm này!"


Đây là sự khoan dung cuối cùng của anh ấy, vẻ nghiêm nghị và tàn bạo của anh ấy dọa cho Trương Manh sợ run rẩy cả người, suýt chút nữa không đứng vững nổi. Cô ta không thể vì nhó mà mất lớn được! Dựa vào thế lực nhà họ Thẩm, nếu trả thù nhà có thật... vậy thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.


"Anh Thẩm, anh đâu cần phải vì người phụ nữ này mà nhọc lòng như thế?"


"Cần hay không chưa đến lượt cô nói! Hơn nữa không phải là cô cũng nhọc lòng với cô ấy hay sao? Còn cố ý hạ thuốc cô ấy!"


"Tôi... không... không..." Vốn dĩ Trương Manh vẫn muốn tiếp tục nói dối, nhưng đối diện với sự phẫn nộ toát ra từ đôi mắt của Thẩm Thừa Quang, cô ta biết nếu còn tiếp tục nói dối thì chắc chắn chỉ có chữ "chết". Chần chừ một hồi, cô ta ngoan ngoãn gật đầu.


"Rốt cuộc là cô đã làm gì cô ấy? Mau khai ra, còn cứng miệng thì cô biết tay"


Thẩm Thừa Quang nhìn chằm chằm Trương Manh, Cố Tích Niên lúc này càng thêm khó chịu, tất cả thu vào trong mắt Thẩm Thừa Quang, khiến tim của anh ấy như bị đem đi rán, mâu thuẫn nhưng lại có chút đau lòng. Cô bị người ta đối xử như vậy ngay trước mắt anh ấy, trong lòng anh ấy có một thứ cảm xúc gì đó dần dần thay đổi.


Thẩm Thừa Quang quét mắt qua mặt Trương Manh, ánh mắt anh ấy nghiêm nghị làm Trương Manh run lên, tâm lý cô ta càng thêm bất an. Trong lòng Trương Manh cảm thấy sợ hãi, ánh mắt sắc bén này của Thẩm Thừa Quang dường như có thể nhìn xuyên thủng cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK