• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi nói gì ư?” Đôi mắt màu xanh dương toát ra vẻ u ám, giống như ác quỷ đã nhập vào người của anh, bàn tay to lớn đột nhiên siết chặt lấy cổ của cô: “Người phụ nữ này, tôi đã bảo cô gần đây hãy cư xử ngoan ngoãn một chút cho tôi! Nhưng cô lại làm ra chuyện bẩn thỉu như thế! Hừ... Cô thậm chí còn quyến rũ cả chủ tịch của trường mình sao? Có phải tôi đã qua xem thường có rồi không?”


Cổ bị siết đến đau đớn, cô đã sớm cau mày lại. Quyến rũ chủ tịch? Lẽ nào đang nói về chuyện thuốc kích dục phát tác trong văn phòng vào ngày hôm nay sao? Hạ Ngôn làm thế nào lại biết được? Nhưng cô với Thẩm Thừa Quang thực sự không xảy ra chuyện gì cả: “Anh nghe tôi giải thích!”



"Giải thích? Cô còn muốn giải thích như thế nào nữa? Ôm ấp ở trong văn phòng chủ tịch đến bây giờ mới trở về, chắc đã xong việc rồi nhỉ! Tôi đã nhắc nhở cô từ lâu rồi, phải an phận thủ thường nhưng cô vẫn quá quắt như vậy!” Ánh mắt trở nên sắc bén, anh càng dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, gần như muốn ngay lập tức dùng hết lực bẻ gãy nó vậy!


“Ừ.” Khuôn mặt của cô bị bóp chặt đến đỏ bừng cả lên, nghe thấy mấy lời nói chói tai đó của anh giống như từng thanh kiếm sắc bén đang đâm vào trái tim cô, nước bọt ứa nghẹn: “Không phải như vậy, chuyện này hoàn toàn không phải như vậy đâu. Anh hãy nghe tôi, giải thích.”


Hạ Ngôn buông bàn tay đang siết cổ của cô ra.


“Khụ khụ khụ...” Cổ Tích Niến ho sặc sụa, dùng tay vuốt cổ, nuốt một ngụm nước bọt cũng đau không tải nổi, nhưng anh buông cô ra có nghĩa là đồng ý nghe cô giải thích? Cô ngước mắt lên, vừa đúng lúc bắt gặp một đôi mắt màu xanh dương, cô liền thấy sợ hãi bởi sự lạnh lùng thờ ở đó.


Sự lạnh lùng trên người của Hạ Ngôn không hề thuyên giảm chút nào.




Cô hằng giọng, khi mở miệng nói, nơi cổ họng vẫn có chút đau: “Hôm nay tôi đã bị hãm hại.”


“Hãm hại? Hừ! Cũng chính là nói, cô thừa nhận chuyện đã xảy ra trong văn phòng ngày hôm nay rồi? Người đàn ông đó đã giúp cô giải quyết rồi sao?” Anh vốn sẽ không tin bất kỳ lời nào của người phụ nữ


này.


“Không phải như vậy đâu! Giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết.”


Ánh mắt tuyệt tình nhìn cô, không chút động lòng, đôi mắt màu xanh dương rủ xuống nhìn vào cơ thể cô: “Cổ Tích Niên, cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng đấy! Biết rằng không thể chối cãi nữa liền nói là bị hãm hại sao?”


“Tôi không có nói dối! Những gì tôi nói là sự thật, tôi thực sự bị hãm hại.”


Hạ Ngôn đưa tay lên, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Ngoại trừ chủ tịch của trường ra, cô đã quyến rũ được bao nhiêu người đàn ông với khuôn mặt trong sáng này vậy?”


Nhìn khuôn mặt thanh thuần và đôi mắt ngân ngấn nước như sắp khóc đó đi. Người phụ nữ này đúng là quá biết diễn, dâm đãng giống hệt mẹ của cô ta vậy! Nghĩ đến đây trong mắt của Hạ Ngôn nhuốm lên một lớp giận dữ căm ghét, tàn nhẫn túm lấy tóc của cô.


“Á... Đau!” Cơn đau đớn như thể da đầu bị xé rách khiến cho cô nghẹn ngào kêu lên.


Anh phớt lờ cơn đau của cô, Hạ Ngôn một tay túm lấy tóc của cô, tay còn lại thì mở cửa phòng ngủ rồi kéo cô ra ngoài.


Da đầu đau đến mức tê dại, cô kêu la đến khàn cả cổ, nhưng cũng không lấy được một chút thương hại từ anh và cứ như thế cô bị kéo xuống cầu thang không chút khoan nhượng.


Các cô người làm ai nấy đều cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên nhìn.


Cô bị kéo ra khỏi biệt thự, Hạ Ngôn ném cô lên xe.


“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tích Niên nửa ngồi nửa nằm trên ghế, cô đau đến mức có người lại, lớp da đầu giống như đã trải qua một cơn đại nạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhó đến trắng bệch.


“Cô sẽ sớm biết thôi.” Hạ Ngôn đã ngồi vào chỗ ghế lái, đạp ga, chiếc xe nhanh chóng lao ra ngoài.


“Hạ Ngôn, anh vẫn không chịu tin tôi sao? Tôi là bị hãm hại, là Trương Mạnh đã bỏ thuốc nên tôi mới trở thành như thế, nhưng sau đó tôi đã uống thuốc giải, tôi không làm ra bất kỳ chuyện gì phản bội anh cả, anh tin tôi một lần có được không. Anh cũng biết tôi với Trương Mạnh đã xảy ra mâu thuẫn vào bữa tiệc tối hôm đó và tình cờ cô ta học cùng trường với tôi, chuyện của ngày hôm nay không phải là lần đầu tiên cô ta gây khó dễ, ở lễ khai giảng, cô ta đã trêu chọc tôi rồi. Cho nên chuyện này hoàn toàn là do Trương Manh cố tình gài bẫy.” Cô nhanh chóng giải thích, muốn cho anh biết chuyện của ngày hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm.


Anh vừa lái xe vừa thấp giọng hừ một tiếng: “Nói mới nhớ, chủ tịch mới của trường các cô là người thừa kế của nhà họ Thẩm, Thẩm Thừa Quang đúng không!”


Cô liền cảm thấy hồi hộp nhưng vẫn gật đầu: “Ừm”


“Lần trước tôi đưa cô đến tham dự bữa tiệc tối của nhà họ Thẩm, người đàn ông cùng cô hôn nhau trong sân, xem ra chính là anh ta nhỉ!” Giọng nói của anh càng lúc càng lạnh lùng.


Mặt cô cứng đờ, tim đập thình thịch.


Đôi môi cô run rẩy, muốn lên tiếng giải thích nhưng cô phát hiện miệng đã mở ra lại không nói được từ nào. Những lời muốn nói bị nghẹn ở cổ họng giống như một con dao đâm vào dây thanh quản từng chút từng chút một.


Hạ Ngôn cười lạnh lùng: “Nói như vậy, cô với anh ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK