Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến trước cổng Học viện Quý Tước.
Tài xế xuống xe và kính cẩn mở cửa, Tích Niên bèn nhảy xuống xe, lẳng lặng đi về phía trường học.
Lúc này đôi mắt lam của Hạ Ngôn mới nhìn qua bóng lưng của cô, nhìn theo đến tận khi cô bước vào cổng trường mới ra lệnh: “Về công ty.”
Trường học vừa qua giờ nghỉ trưa, có lẽ buổi học chiều sẽ sớm bắt đầu thôi. Tích Niên một mình đi trong sân trường, Khả Doanh đi rồi, Tiểu Quy thì từ lúc khai giảng đã không thấy mặt, cũng không biết có phải qua nước ngoài du lịch chơi quên trời đất rồi không. Trong chớp mắt, chỉ còn lại mình cô lẻ loi.
“Cố Tích Niên! Cố Tích Niên!” Cô vừa mới bước vào lớp học thì bị thầy giáo gọi lại.
“Dạ? Sao vậy thầy?”
“Đi theo tôi!”
“Ừ.” Cô thắc mắc đi theo thầy.
“Đi vào đi, Chủ tịch có chuyện muốn tìm cô.” Thầy giáo dừng lại ở cửa phòng Chủ tịch.
Tích Niên cau mày lại, trên đường đi cô cũng đã nghĩ tới sẽ đến đây, nhưng không ngờ lại thực sự đến. Có lẽ đứng trên lập trường của cô thì đúng là không nên có dính líu gì với Thẩm Thừa Quang nữa, nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã từng cứu cô.
Cốc cốc cốc
“Vào đi.” Giọng nói của Thẩm Thừa Quang phát ra từ trong phòng.
Tích Niên đẩy cửa đi vào, ánh mắt cô rơi vào Thẩm Thừa Quang đang ngồi trên ghế sofa, cô không im lặng hay thong thả mà thẳng thừng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Tích Niên, em đến đây ngồi xuống đi.”
“Không cần đâu, sắp phải lên lớp rồi.”
Thẩm Thừa Quang nở nụ cười dịu dàng: “Sao em vẫn còn sợ sệt vậy? Lần này gọi em đến đây là muốn nói cho em biết, anh định bàn giao vị trí Chủ tịch trường này cho người khác.”
“..” Cổ Tích Niên trợn to mắt, sững sờ nhìn Thẩm Thừa Quang.
“Cho nên, sau này anh sẽ không còn là nỗi phiền phức của em khi học ở ngôi trường này, vì sau ngày hôm nay thì anh hầu như rất ít xuất hiện ở trường. Lần này cố tình kêu em đến đây cũng là nói với em một tiếng rằng sau này không có sự chăm sóc của anh thì em phải cẩn thận trong mọi việc, loại người giống như Trương Manh sẽ tiếp tục xuất hiện trong trường quý tộc này đấy.” Thẩm Thừa Quang nói đầy tình cảm.
“Anh muốn rời khỏi Học viện này?”
“Ừ. Tích Niên, anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.”
Tích Niên nghe thấy câu này thì không nói thêm gì nữa.
Cô biết lòng tốt của Thẩm Thừa Quang, đây có lẽ là số phận nhỉ, quanh đi quẩn lại, cuối cùng người bạn nên đánh mất thì nhất định phải mất đi. Đời người cần phải có rất nhiều kiểu người đi qua, cô phải thừa nhận rằng Thẩm Thừa Quang đã dạy cho cô biết rất nhiều điều trong thanh xuân của cô.