"Sao lại nói là rình coi nha? Nghe đáng khinh lắm. Tôi chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi quan tâm đến cuộc sống đời tư của bạn tôi thôi. Nhưng cô nhóc họ Cố kia cũng hào phóng ghế ha? Dứt khoát dâng chị em tốt nhà mình lên tận miệng cho cậu."
Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lên, còn chưa kịp nói chuyện thì chuông điện thoại đã vang lên.
"Rinh rinh..."
Anh cầm điện thoại lên: "Alo?"
"Hạ Ngôn, là tao đây! Tao nói cho mày biết, vợ mày đang ở trong tay tao. Tốt nhất là mày mang một phần hợp đồng đã ký kết tới đây, trả công ty lại cho tạo. Bằng không tạo sẽ giết chết vợ mày!"
Mặt Hạ Ngôn lạnh tanh: "Thế à? Thế mời mày tự nhiên đi."
"Mày... Hạ Ngôn! Mày đừng tưởng tạo không dám làm gì vợ mày! Tao nói cho mày biết, mày có nửa ngày, nếu trong nửa ngày mày không trả lại công ty cho tao thì tao sẽ cưỡng bức cô ta trước, sau đó giết cô ta. Chỗ tao có tới mười mấy anh em liền đấy, cam đoan làm cho vợ mày... Ha ha ha ha!" Bên kia điện thoại tiếng cười lạnh của gã béo.
Tu tu tu..." Hạ Ngôn trực tiếp cúp máy.
Mà lúc này, Cung Nhược Hàn vừa dán tai bên điện thoại cũng nghe được rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi: "Oa đậu má! Thằng khốn nào dám bắt cả người của cậu thế?"
"Lý Quyền."
"Hả? Thằng béo mới bị cậu phá đổ công ty mấy hôm trước à? Gan to nhỉ? Dám uy hiếp cận như thế."
"Ha ha..." Hạ Ngôn cười mỉa.
Cung Nhược Hàn nheo mắt, nghĩ đến chuyện Hạ Ngôn hận cô nhóc họ Cố thấu xương liền tiện thể nói: "Ngôn, cậu không định cứu cô nhóc nhà họ Cố đúng không? Tôi thấy Lý béo nói thật đấy. Có lẽ cô nhóc kia sẽ thật bị cưỡng hiếp."
"Nếu thế thật chắc cô ta vui vẻ lắm ấy chứ! Hừ, còn đỡ hơn mỗi ngày nghĩ cách ra ngoài tìm đàn ông. Giờ có mười mấy thằng miễn phí tới cửa đùa bỡn cô ta chẳng phải vừa lúc thỏa mãn cơ thể khao khát của cô ta à?"
Cung Nhược Hàn hơi cau mày. Anh ta không biết nhiều lắm, chỉ loáng thoáng biết cô hoa khôi trong sáng này có vẻ không phải thật sự trong sáng, đều là giả vờ mà thôi.
"Ngôn, rất có thể cô nhóc nhà họ Cố sẽ chết thật đấy nhé!"
Trong phòng tối, ngọn đèn mờ lập lòe.
Lý béo phẫn nộ ném điện thoại xuống đất: "Mẹ nó! Hạ Ngôn khốn nạn! Dám cúp điện thoại của ông mày!".
Cổ Tích Niên ngồi dưới sàn nhà đã sớm lạnh mặt. Không cần suy nghĩ cũng đoán được Hạ Ngôn sẽ từ chối giao dịch này. Trong lòng anh, cô không có chút giá trị nào cả. Bà xã của Hạ Ngôn ư? Ha ha... nói trắng ra cũng chỉ là một xưng hô mà thôi. Tuy cô không muốn thừa nhận, nhưng trong mắt người đàn ông này thì cô chỉ là một người phụ nữ làm ấm giường mà thôi.
Lý béo xoay người, tức giận trừng Cổ Tích Niên: "Con mẹ nó! Tao không tin Hạ Ngôn thật sự không tới cứu mày!"
"Anh ta không đến đâu, anh thật sự bắt nhầm người rồi. Đừng làm chuyện. mất công lại vô dụng này nữa. Tuy tôi không biết công ty anh bị Hạ Ngôn phá hủy thế nào, nhưng anh có thể dùng phương pháp chính đáng khác để gây dựng lại công ty, không cần dùng loại thủ đoạn thế này."
'Chát!"