Quả nhiên những người làm trưởng bối đều giống nhau, một lời không hợp là giục cưới.
Diệp Phong rất bất đắc dĩ, hắn vừa trở về từ Bắc Vực, còn muốn sống vui vẻ thêm hai năm nữa.
Khi đang lo không biết làm sao nói tiếp thì Tiêu Y Nhân đã nhanh nhạy nói: "Bà nội, cháu và anh Phong vừa quen biết có mấy ngày, hai bên còn chưa hiểu rõ nhau, giờ bà nói đến hôn sự còn quá sớm."
Cô vừa nói vừa chạy đến sau lưng Đường Lan rồi khẽ bóp bả vai cho bà.
Diệp Phong vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng rồi bà nội, tụi cháu chưa tiếp xúc nhiều, còn cần nhiều thêm thời gian, bây giờ nói đến chuyện hôn sự hơi sớm."
"Được được được.' Đường Lan nghe xong thì gật đầu cười một tiếng: "Thời đại khác nhau, đám trẻ tụi cháu đều không vội kết hôn, bà hiểu bà hiểu, nếu đã như vậy thì bà không hỏi nhiều nữa, giao quyền quyết định hôn nhân đại sự vào tay hai đứa đi!"
"Cảm ơn bà nội!" Tiêu Y Nhân ngọt ngào cười nói.
Đường Lan vui mừng sờ sờ tóc Tiêu Y Nhân, sau đó nói: "Y Nhân, cháu vào phòng bà nội lấy một bộ đồ ra giúp bà, trời hơi lạnh rồi."
"Dạ bà nội." Tiêu Y Nhân gật đầu rồi đi lên lầu.
Sau khi tách Tiêu Y Nhân ra, ánh mắt Đường Lan lại rơi lên trên người Diệp Phong, bà nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Phong, cháu cảm thấy đứa cháu gái này của bà thế nào?”
Diệp Phong trả lời: "Rất tốt, Y Nhân ưu tú trên mọi phương diện." Đường Lan lập tức hỏi: "Vậy cháu có thích nó không?”
"Cháu..." Diệp Phong vừa định trả lời là thích, còn chưa kịp mở miệng thì Đường Lan lại đột nhiên cắt ngang lời hắn mà cười nói: 'Không thích cũng không sao, bà nội yêu cầu không cao, để nó làm thiếp của cháu là được."
Diệp Phong ngơ ra, tư duy của bà nội Tiêu Y Nhân nhảy vọt quá nhanh!
Hắn vội lắc đầu thề thốt phủ nhận: "Bà nội, bà đừng hiểu lầm, xưa nay cháu chưa từng có suy nghĩ này."
Đường Lan liếc nhìn Diệp Phong, sau đó lại cười nói: "Cháu có suy nghĩ này thì bà nội cũng không trách cháu, dù sao bên cạnh người đàn ông ưu tú đều sẽ có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, mặc dù bà nội già rồi, nhưng tâm lại không già, bà nội cũng đã từng trẻ tuổi mà."
..." Diệp Phong im lặng, đành phải xấu hổ cười một tiếng.
Đường Lan nói dông dài một mình: "Y Nhân là đứa nhỏ đáng thương, chưa được mấy tuổi thì mẹ của nó đã qua đời, cha nó lại là thằng phá của không làm việc đàng hoàng.
Đứa nhỏ này do một tay bà nuôi nấng, từ nhỏ nó đã hiếu thắng như mẹ nó, bà rất thích Y Nhân.
Đáng tiếc bà già rồi, có một số chuyện đã lực bất tòng tâm, từ xưa hồng nhan thì bạc phận, cha nó không biết cố gắng nên Y Nhân phải có người để dựa vào.
Tiểu Phong, cháu hiểu ý của bà nội không?"
Diệp Phong khẽ gật đầu: "Đã rõ, bà nội yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Y Nhân."
"Ừm." Đường Lan hài lòng gật đầu: "Mặc dù bà nội nói như vậy, nhưng trong lòng cháu cũng có gánh nặng khác, nếu lúc nào Y Nhân tùy hứng không nghe lời thì cháu đừng nuông chiều nó, cần dạy thì phải dạy, người đàn ông tốt như cháu nên làm chủ gia đình."
Diệp Phong cười cười nói: "Cảm ơn bà nội dạy bảo."
Đường Lan lại hài lòng khẽ gật đầu, dáng vẻ trông rất vui tươi hớn hở.
Khi họ đang nói thì Tiêu Y Nhân đã cầm áo khoác đi xuống từ lầu hai, nhìn về phía hai người và hỏi: "Bà nội, anh Phong, hai người trò chuyện cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Đường Lan nhìn Tiêu Y Nhân một cái và nói: "Nói chuyện khi còn bé của cháu thôi, chuyện cháu nghịch ngợm thế nào với hồi nhỏ đáng yêu đến mức nào."
Tiêu Y Nhân nghe vậy thì khuôn mặt đỏ lên: "Bà nội, sao bà lại kể chuyện của người ta hồi còn bé cho anh Phong nghe chứ?"
Đường Lan cười nói: "Ha ha ha, cái này có gì không thể nói?"
Tiêu Y Nhân thẹn thùng nói: "Thật là mất mặt..."
Sau khi ăn cơm tối ở Tiêu gia xong, Đường Lan bảo Tiêu Y Nhân tiễn Diệp Phong về, hai người dạo bước dọc theo con phố.
Tiêu Y Nhân nói: "Anh Phong, cám ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho bà nội em, em không biết cảm ơn anh như thế nào."
Diệp Phong cười nhạt một tiếng: "Còn cảm ơn? Em là vị hôn thê của tôi, tôi giúp em không phải điều hiển nhiên sao?"