“Không cần chờ ngày mai.”
Đột nhiên một âm thanh lạnh băng vang lên.
Người trong phòng hội nghị còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng vang lớn vang lên.
Cửa phòng hội nghị bị đá văng ra.
Mấy ánh mắt cùng nhìn về ngoài cửa, chỉ thấy Diệp Phong và Giang Tuyết đã đứng ở ngoài cửa.
“Ai?”
Một trưởng lão Qủy Vân Tông lạnh lùng quát.
“Kẻ mà mấy người muốn giết, Diệp Phong.” Diệp Phong lạnh nhạt nói. “Mày là Diệp Phong? Mày biết đây là địa bàn của Qủy Vân Tông không?” Năm vị trưởng lão hoảng sợ, tỏ vẻ ngạc nhiên ngoài dự đoán.
Bọn họ không ngờ Diệp Phong sẽ một mình xông vào đây.
“Hỏi vô nghĩa vậy?” Diệp Phong không kiên nhẫn nói.
Quỷ Ly cười to, ông ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt âm hiểm, nói: “Dám giết anh em của tao, còn dám chủ động đưa đến cửa.”
“Chết đi!” Ầm ầm ầm!
Dứt lời, uy áp khủng bố càn quét khắp nơi, mặt đất xung quanh Qủy Ly bị nứt vỡ, bộc phát hết thực lực của Huyền Cấp Tông Sư.
Ông ta rời khỏi chỗ ngồi lao thẳng về phía Diệp Phong, nâng tay muốn bẻ gấy nghiền nát hắn.
Diệp Phong vô cùng bình tĩnh, khoảnh khắc Qủy Ly giết đến trước mặt hắn,
hắn hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh thoát đòn tấn công của Qủy Ly, đồng thời nhấc chân đạp mạnh nên ngực của Qủy Ly.
Ẩm!
Ngực của Qủy Ly hõm xuống, thân thể nổ tung, chết thảm tại chỗ, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa phát ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người trong sảnh đứng ngồi không yên.
Mấy trưởng lão trợn tròn mắt, Qủy Ly là Huyền Cấp Tông Sư, nhưng lại bị một chân của Diệp Phong đá chết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Bao gồm cả Qủy Minh Ẩn, tất cả đều phải nhíu mày.
Vừa rồi ông ta còn tự hỏi tại sao hai Huyền Cấp Tông Sư Qủy Càn và Qủy Chấn lại dễ dàng bị người giết chết như vậy, hiện tại ông ta đã hiểu.
Diệp Phong này không phải người bình thường. “Nhãi ranh, rốt cuộc mày là ai?”
Quỷ Minh Ẩn vỗ bàn đứng dậy, cả người tản ra hơi thở cực kỳ khủng bố, còn không ngừng bò lên.
Rất nhanh đã tăng lê cảnh giới Địa Cấp Tông Sư đỉnh phong. Toàn bộ Đông Hải, sợ rằng rất ít người có thể đạt đến cảnh giới này.
Tứ quỷ Qủy Vân Tông là phụ tá đắc lực nhất của ông ta, ông ta tuyệt đối không cho phép Diệp Phong sống thêm trên đời này.
“Địa Cấp Tông Sư đỉnh phong đúng không?” Diệp Phong khinh thường nói, hiện tại đã khuya, hắn không muốn phí thời gian với đám rác rưởi này, chỉ muốn nhanh chóng mang theo Giang Tuyết trở về xe ngủ.
“Sao? Ngay cả Địa Cấp Tông Sư đỉnh phong cũng không đủ để mày bỏ vào mắt?”
Quỷ Minh Ẩn lạnh lùng nói: “Nhãi ranh không biết trời cao đất dày, mày sẽ cảm thấy hối hận vì hành vi lỗ mãng tối nay.”
“Một Địa Cấp rác rưởi cũng xứng làm tôi hối hận? Ông đang đùa tôi sao?”
Dứt lời, một luồng uy áp khủng bố tràn ra từ trên người Diệp Phong, điên cuồng thổi quét bốn phía.
“Woa!"
Giang Tuyết cách hắn gần nhất, tóc bị thổi lên, cô ta ngẩn người nhìn Diệp Phong, đứng ở đó như một chiến thần.
“Thiên Cấp Tông Sưi” Quỷ Minh Ẩn sợ hãi nói. Hơi thở này của Diệp Phong tuyệt đối là Thiên Cấp Tông Sư.
Sau khi ông ta tu luyện đến Địa Cấp Tông Sư, nằm mơ cũng muốn đột phá cảnh giới Thiên Cấp Tông Sư.
Hiện tại một vị Thiên Cấp Tông Sư sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta, còn trẻ như vậy.
Quỷ Minh Ẩn và vài vị trưởng lão Qủy Vân Tông đều bị hơi thở của Diệp Phong dọa sợ, gan mật nứt ra.
Sắc mặt của Diệp Phong không hề thay đổi, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Thiên Cấp Tông Sư? Ông đang khinh thường ai vậy?”
Dứt lời, Diệp Phong nhấc tay đánh một chưởng về phía Qủy Minh Ẩn.