“Thiên kiếp là thứ chuyên môn nhằm vào những thiên tài như con, thiên kiếp có uy năng khó lường, cực kỳ khủng bố đáng sợ.”
“Nên độ kiếp như thế nào?” Diệp Phong hỏi.
“Muốn độ kiếp cũng không khó, yêu cầu con làm đâu chắc đấy, trên con đường luyện công không thể nóng lòng cầu thành.”
“Con hiểu rồi.” Diệp Phong gật đầu.
Liễu Liên Tinh nói tiếp: “Ừ, nhưng bây giờ nói mấy thứ này còn sớm, trước khi con tu luyện đến lục trọng cảnh, thiên kiếp sẽ không xuất hiện.”
“Cảm ơn Nhị sư nương, đồ đệ đã hiểu.” Diệp Phong gật đầu. “Con tiếp tục cố lên, ta phải đi ngủ nướng bù đây.” Nói xong cúp máy.
Diệp Phong mỉm cười lắc đầu: “Cuộc sống trên núi vẫn thoải mái tự do hơn nhiều.”
Giữa trưa Tô Khuynh Thành phải tăng ca không trở về nhà được, một mình Diệp Phong chuẩn bị nấu cơm ăn.
Đang định đi vào phòng bếp, đột nhiên Diệp Phong nhớ đến một người. Tân Tinh!
Người phụ nữ kiêu ngạo.
Diệp Phong nhếch miệng, gọi điện cho Tần Tinh.
“Alo? Ai vậy?”
Bên kia truyền đến âm thanh của Tần Tỉnh.
Diệp Phong cười nói: “Thanh tra Tần, là tôi, nhanh vậy đã quên rồi hả?” “Diệp Phong!”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Phong, Tần Tinh trợn tròn mắt.
Diệp Phong cười nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Gô cố nén cơn giận, hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Phong nói: “Đến nhà tôi trong vòng 15 phút.”
“Cái gì? 15 phút, đi nhà anh tìm anh? Họ Diệp, anh coi tôi là gì!” “Đến hay không? Không đến thì thôi.”
“Anh...”
Tân Tinh bất lực, vừa vặn Lý Triệu Quốc ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nó ý cậu ta trước đã.”
Tần Tinh nhíu mày, cuối cùng vẫn lạnh lùng đồng ý.
“Chờ đó."
“Được.”
Diệp Phong mỉm cười cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tân Tinh nhìn về phía Lý Triệu Quốc, không tình nguyện hỏi:
“Cục trưởng, dựa vào cái gì anh ta có thể tùy ý gọi tôi đến thì đến đi thì đi như vậy, sao tôi có thể thỏa mãn loại yêu cầu biến thái của anh ta chứ.”
Lý Triệu Quốc sửng sốt, nói: “Trách ai được, ai bảo cô trêu chọc cậu ta, cô không bắt cậu ta đến sở tuần tra, sao lại có chuyện này?”
“Nhưng...”
“Không có nhưng.” Lý Triệu Quốc chua xót n ần Tinh, tôi nói cho cô, Diệp Phong không chỉ giải quyết mỗi một rắc rối lớn như Kim Lăng Vương.”
“Thân phận của cậu ta vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, hôm qua không chỉ Vương Thính Giang Nam gọi điện cho tôi, ngay cả cục tuần tra Hoa Hạ cũng gọi cho tôi, nói chúng ta phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu ta. Cô nghĩ xem loại người như cậu ta có thể là người thường hay sao?”
Nghe vậy Tần Tinh tò mò hỏi: “Cục tuần tra cũng gọi điện cho ngài? Thật hay giả?”
“Trăm phần trăm, tự cô xem.” Lý Triệu Quốc đưa lịch sử trò chuyện với cục tuần tra cho Tần Tỉnh xem.
Lúc này Tân Tinh mới tin tưởng, trong lòng lại càng thêm nghỉ ngờ thân phận của Diệp Phong.
“Là dạng người gì mà ngay cả cục tuần tra tự mình chào hỏi chúng ta?” Tân Tinh nói thầm.
Lý Triệu Quốc nói: “Khẳng định không đoán ra, ít nhất phải tiếp xúc gần với cậu ta mới biết được.
Tân Tinh gật đầu: “Nói rất đúng, vậy tôi đến nhà anh ta một chuyến, xem xem tên này muốn chơi trò gì.”
“Được.”
Lý Triệu Quốc rất vừa lòng với câu trả lời của Tần Tỉnh, trước khi đi lại dặn dò cô một lần nữa:
“Tân Tinh, nhớ kỹ phải hầu hạ cẩn thận, không phải yêu cầu thái quá thì cố gắng thỏa mãn cậu ta, đừng lại mắc sai lầm.”
“Biết rồi!"
Tân Tinh gật đầu, mặc áo khoác rời khỏi sở tuần tra.