Chỉ là đánh một trận mà thôi, đến mức kích động như vậy sao?
Nhưng trên thực tế, Diệp Phong không biết, những sinh viên đó rất muốn đánh Mã Cường một trận từ lâu.
Bối cảnh gia đình của Mã Cường không tệ, ỷ vào trong nhà có tiền, chính mình còn biết chút võ, thường xuyên ra vẻ trước mặt các sinh viên, cho nên sinh viên nam rất ghét hắn ta.
Quá đáng hơn, Mã Cường thường xuyên ỷ vào thân phận thầy thể dục của mình, lấy cớ chỉ dạy các nữ sinh, nhân cơ hội quấy rối tình dục các bạn nữ.
Bởi vậy ở trong mắt bọn họ, Mã Cường là một tên rác rưởi, một tên bại hoại không xứng làm thầy kẻ khác.
Hôm nay Diệp Phong ra tay dạy dỗ Mã Cường một trận làm bọn họ vô cùng hả giận.
Bọn họ tụ về phía Diệp Phong, làm Diệp Phong hơi khó xử, xấu hổ từ chối. Đến khi kết thúc tiết thể dục mới làm Diệp Phong miễn cưỡng thoát thân. “Diệp Phong, cảm ơn anh.” Giang Ly nói.
“Không khách khí, em là vị hôn thê của tôi.” Diệp Phong cười nói.
Giang Ly cười gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta đi thôi.”
Diệp Phong mỉm cười, dẫn Giang Ly và Tô Khuynh Thành rời khỏi đại học sư phạm Đông Hải.
Ba người ăn bữa cơm ở nhà ăn gần đó, cơm nước xong Giang Ly nói:
“Nhanh như vậy đã đi rồi sao? Hay ở lại chơi thêm hai ngày?”
Diệp Phong lắc đầu: “Không được, trở về còn không ít chuyện cần giải quyết.” Giang Ly cười nói: “Còn chưa kịp tìm hiểu anh nữa, vị hôn phu của em.”
Diệp Phong cười nói: “Không vội, ngày rộng tháng dài, còn có rất nhiều cơ hội.”
“Cũng đúng, vậy em không giữ anh lại nữa, dù sao Đông Hải và Giang Thành cách không xa, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào, chờ hôm nào em dẫn theo Giang Tuyết đi Giang Thành gặp anh.”
Diệp Phong cười nói: “Được, hẹn gặp lại, bọn anh về trước đây.”
“Hẹn gặp lại hai người, Diệp Phong, Khuynh Thành."
Giang Ly đứng dậy vẫy tay tạm biệt.
“Hẹn gặp lại, Giang Ly.” Tô Khuynh Thành cũng cười đáp lại.
Thấy thái độ thân thiết của hai người, Diệp Phong nhíu mày, trước khi đến Đông Hải hắn còn lo Tô Khuynh Thành sẽ ghen tức giận, hiện tại xem ra cô còn rất hào phóng.
Tại sao thái độ với Tiêu Y Nhân lại xấu như vậy chứ, vừa gặp mặt hận không thể xông vào đánh nhau...
Chậc chậc chậc.
Diệp Phong quyết định trên đường về phải tâm sự với cô.
Diệp Phong xoay người, cùng Tô Khuynh Thành rời đi.
Vừa mới ra đến cửa, đột nhiên một giọng nói dễ nghe vang lên. “Sư đệ.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Diệp Phong ngẩn người.
Hắn xoay người nhìn về phía sau, nhìn thấy một người phụ nữ da thịt trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần đang đứng trước cửa phòng số 6.
Cô mặc một bộ váy áo màu đen, mái tóc đen dài rũ xuống qua eo, ngũ quan tinh xảo như tiên trong tranh, dáng người yểu điệu thướt tha.