Năm gia tộc lớn? Lý gia?
Nghe thế, Diệp Phong nheo mắt lại: "Tốt, tao chờ ở đây, tốt nhất mày nhanh
lên. "Chờ đó đi." Lý Cương bỏ lại một câu hung ác rồi xông lên lầu gọi người. Lương Yên vừa trầm tĩnh lại nghe được Lý Cương lập tức lại lo lắng.
Cô ta không ngờ chủ của Lý Cương lại là một trong năm đại gia tộc cao quý của Giang Thành.
Lần này phiền phức to rồi.
Cô ta biết rõ thế lực của Lý gia cực kỳ khủng bố, cô ta hoàn toàn không trêu chọc nổi.
Đám bạn học trong phòng đều kêu lên sợ hãi, nếu kẻ để mắt tới Lương Yên là người bình thường còn đỡ, nhưng ngặt nổi đó lại là Lý gia một trong năm gia tộc lớn.
Lý gia là thế lực như thế nào, loại con ông cháu cha một năm thu nhập mấy chục triệu như Chu Vũ còn chưa có tư cách xách giày cho họ.
Đây cũng là nguyên nhân căn bản họ không dám trêu chọc Tiêu Y Nhân, là do cô ấy cũng là người của năm gia tộc lớn.
Còn Diệp Phong này nữa, vừa rồi hắn ra tay dạy dỗ Lý Cương, người của Lý gia đến thì nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Điều này càng làm họ kiên định lựa chọn không xen vào chuyện bao đồng.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Diệp Phong, thật... thật xin lỗi đã liên lụy đến anh. Nhân lúc họ chưa đến, anh lập tức đi đi." Lương Yên áy náy nói.
Diệp Phong nhìn thấy dáng vẻ của Lương Yên thì cười nói: "Cô không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện ở nơi đây."
Lúc này toàn thân Diệp Phong tràn ngập khí tức mạnh mẽ làm tim Lương Yên đập loạn cả lên, khuôn mặt ửng hồng.
Chu Vũ vừa bị Lý Cương dọa nát gan, lúc này trong lòng rất khó chịu, lại nhìn thấy Diệp Phong anh tuấn tiêu sái thế thì trong lòng vô cùng uất ức.
Hắn ta châm chọc nói: "Họ Diệp, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, Lý gia không phải người anh có thể trêu vào."
"Thế nào?" Diệp Phong quay đầu nhìn hắn ta một cái, bình tĩnh nói: "Tôi không thể trêu vào? Chẳng lẽ anh trêu được sao?”
"Tôi..." Chu Vũ bị hỏi nghẹn họng nói không ra lời.
Mà Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều như Lã Vọng buông cần câu, các cô đã sớm chứng kiến bản lĩnh của Diệp Phong, tổng đốc Kim Lăng Vương của Giang Nam còn bị Diệp Phong tiêu diệt, chỉ là một Lý gia thì có thể gây nên sóng gió gì kia chứ?
Chu Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt mà hừ lạnh và nói: "Anh gây chuyện thì cứ gây đi, chớ liên lụy đám bạn học chúng tôi là được."
Diệp Phong nghe vậy thì khinh thường cười lạnh: "Yên tâm, sợ chết có thể lập tức rời đi."
Nghe thế, có mấy người đàn ông trong phòng đều dao động.
Họ sợ chọc phiền phức, mặc dù chuyện này do Lương Yên và Diệp Phong gây ra, nhưng họ sợ lát nữa Lý gia đến sẽ giận lây sang mình.
Nghĩ đến điều này, lập tức có người mở miệng nói: "Trong nhà tôi còn có chút việc, tôi đi trước nhé các bạn."
"Tôi cũng vậy, vợ tôi sắp sinh rồi, tôi cũng phải đi"
Hai người đàn ông vội vàng hấp tấp muốn rời khỏi, ai ngờ họ vừa bước ra thì đã bị chặn lại ở cửa phòng.
"Muốn đi đâu. Nói cho tụi mày biết, hôm nay đừng ai mơ đi được."
Một giọng nói hung ác truyền đến từ bên ngoài, tập trung nhìn lại thì hóa ra là Lý Cương dẫn người trở về.
Vừa rồi họ uống rượu trên lầu nên đi xuống cũng rất nhanh.
Phanh phanh! Hai người vừa muốn đi bị một người đạp văng vào phòng.
"Đến rất nhanh."
Diệp Phong lạnh nhạt cười một tiếng, hắn ghét nhất người ta dây dưa lề mề.
Chỉ thấy Lý Cương cúi đầu khom lưng đi theo một người đàn ông tuổi trẻ, người đàn ông này mặc nguyên bộ đồ hiệu, trên mặt mang theo vẻ âm u lạnh lẽo, trông rất có khí chất.
Gã tên là Lý Chiến, là con thứ ba của Lý gia.
Bên cạnh gã còn có một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đi theo, đang quyến rũ mà lôi kéo cánh tay Lý Chiến.
Nhìn lại phía sau thì thấy có bốn người đàn ông trung niên khí chất trâm ổn có dáng người tráng kiện, ánh mắt khiếp người, vừa nhìn đã biết họ là người luyện võ.
Những người này vừa bước vào cửa thì Lý Cương đã chỉ vào Diệp Phong rồi nói với Lý Chiến: "Lý thiếu, chính là thằng ranh này làm hỏng chuyện tốt của ngài."