Diệp Phong nghe vậy lại cười một tiếng, vui tươi hớn hở trêu chọc: "Ôi chao? Sảng khoái như vậy à, không ăn giấm sao?"
Tô Khuynh Thành nhỏ giọng thầm thì: "Em ăn dấm thì có thể làm được gì, anh muốn đi cũng đi thôi."
Chủ yếu là Diệp Phong quá ưu tú, người đàn ông ưu tú như vậy thì bên cạnh không có hai ba người phụ nữ xuất sắc mới không bình thường.
"Ha ha ha." Diệp Phong cười nhìn Tô Khuynh Thành và nói: "Mau rời giường, dẫn em đi cùng, cứ coi như đi Đông Hải du lịch đi."
"Ừm???" Nghe thế, Tô Khuynh Thành lại trừng lớn đôi mắt lần nữa: "Anh đi gặp vị hôn thê mà em đi theo làm gì?"
Diệp Phong nói: 'Sợ cái gì? Tôi còn không sợ thì em sợ gì?"
"Cái này... Không tốt lắm đâu?" Tô Khuynh Thành giật mình, hơi ngại nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Xem ra mình rất quan trọng trong lòng anh Phong, anh đi Đông Hải mà còn dẫn mình theo.
"Có gì tốt hay không chứ? Em có đi hay không? Không đi thì anh xuất phát." Diệp Phong hỏi lại lần nữa.
"Đi, em đi."
Tô Khuynh Thành thầm vui vẻ trong lòng, lập tức mặc quần áo rồi nhảy xuống giường, trang điểm nhẹ rồi cùng Diệp Phong xuất phát đi đến Đông Hải.
Giang Thành cách Đông Hải không xa, chỉ cần đi xe hơn hai giờ là đến.
Hai người xuất phát vào tám giờ sáng, hơn mười giờ đã đến thành phố Đông Hải.
Dựa vào địa chỉ trên hôn thư, Diệp Phong dẫn Tô Khuynh Thành đi đến một khu nhà giàu ven biển Đông Hải rồi dừng lại ở cổng một biệt thự sang trọng.
"Anh Phong, là nơi này sao?" Tô Khuynh Thành đánh giá chung quanh rồi hỏi. "Số 382, nhà họ Giang, chắc là nơi này, đi, đi vào xem thử đi."
Nói xong, Diệp Phong liền xuống xe muốn đi vào bên trong.
"Ai ai ai, anh Phong." Tô Khuynh Thành vội vàng xuống xe cản Diệp Phong lại. "Làm sao vậy?" Diệp Phong hoang mang.
Tô Khuynh Thành nói: 'Không chào hỏi người ta trước mà trực tiếp đi vào như vậy sao?"
"Không thì sao?" Diệp Phong vuốt vuốt đầu Tô Khuynh Thành và nói: "Tôi cũng muốn chào hỏi trước, mấu chốt là tôi không có số liên lạc với người ta."
"À... Cũng đúng."
Tô Khuynh Thành chu mỏ một cái, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã thấy Diệp Phong chạy tới cổng nhà họ Giang, còn nói chuyện với bảo vệ của họ.
Tô Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Thật là trai thẳng... Không sợ bị bảo vệ đuổi ra à?"
Cô vội vàng đi theo.
Ở cổng có hai bảo vệ hơn ba mươi tuổi, hai người chặn Diệp Phong lại và hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh đến nhà họ Giang có chuyện gì không?”
Diệp Phong khách sáo nói: "Tôi tìm Giang Ly, cô ta ở chỗ này đúng không?” Một người trong đó gật đầu: "Giang Ly là tiểu thư nhà tôi, anh là?" "Tôi là vị hôn phu của cô ta." Diệp Phong nói ra thân phận của mình.
"Vị hôn phu?"
Hai người liếc nhau một cái rồi lập tức mở miệng hỏi: "Anh là anh Diệp Phong?"
Diệp Phong giật mình, bảo vệ nhà họ Giang cũng biết tiểu thư nhà mình có vị hôn phu tên là Diệp Phong, xem ra nhà họ Giang đã sớm chuẩn bị rồi.
"Đúng vậy, tôi chính là Diệp Phong." Diệp Phong khẽ gật đầu, hôm nay xem ra đã đến đúng rồi.
Nghe Diệp Phong nói thế, hai người lập tức cung kính gật đầu rồi đưa tay chỉ dẫn Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đi vào trong và nói: "Mời anh vào trong, bây giờ tiểu thư đang ở trong nhà."
"Đa tạ." Diệp Phong khách sáo cười một tiếng, sau đó dẫn Tô Khuynh Thành đi đến biệt thự.
'Tô Khuynh Thành bĩu môi: "Kỳ quái, sao bảo vệ nhà này lại khách sáo mà không đuổi anh đi ra."
Diệp Phong cười to: "Ha ha, tôi đẹp trai anh tuấn như vậy, sao lại đuổi tôi chứ?"
'Tô Khuynh Thành mắt trợn trắng trừng Diệp Phong: "Thật tự luyến." "Chỉ đùa một chút thôi, có lẽ gia phong nhà họ Giang rất tốt." Diệp Phong cười cười, hắn có dự cảm hôm nay sẽ rất thuận lợi.
Nhưng vừa đi đến bên ngoài biệt thự thì hắn và Tô Khuynh Thành đã nghe bên trong truyền đến một loạt tiếng ồn ào huyên náo như có người đang cãi nhau.
'Tô Khuynh Thành và Diệp Phong liếc nhìn nhau, bĩu môi nói: "Anh Phong, tình huống gì thế này?”
Diệp Phong lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vào xem rồi nói sau."