Phùng thị tự nhiên không có ngu hết thuốc chữa, biết việc hôn nhân giữa Quý Lam cùng Giang Bình nếu đã quyết định thì sẽ không vì mụ làm ầm lên mà thay đổi, mụ nghĩ nếu nhà mụ mà cũng vớ đươc mối hôn nhân như thế thì cũng chẳng vì kẻ khác nói vào nói ra mà lung lay, huống chi nhà Quý Đại Phát khẳng định đã sớm hâm mộ con gái mụ gả cho Giang Khang, hiện tại Quý Lam hứa gả cho Giang Bình, bọn họ chắc là đắc ý lắm, làm sao chỉ bởi vì mụ nói mấy câu mà lui
Phùng thị tới nhà Quý Đại Phát chỉ là muốn muốn tỏ vẻ bất mãn, lại ra vẻ hào phóng, không thèm để ý Quý Lam nhà bọn họ cùng Tú Nhi gả cho hai anh em Giang gia, để cho bọn họ phải biết ơn.
Cửa nhà Quý Đại Phát không khóa, Phùng thị trực tiếp vào cửa, nếu không Trương thị cũng chẳng muốn cho mụ vào, vốn đã nói hai nhà không qua lại, nhưng cũng không đến mức vừa thấy mặt đã cãi nhau, kết quả vừa nghe Phùng thị nói, đã khiến cho Trương thị tức tới nổ phổi, nghĩ Phùng thị này đầu óc có phải bị lừa đá hỏng rồi hay không Quý Lam nhà bà hứa gả cho Giang Bình thì liên quan gì tới bọn họ? Sao trông cứ như liên quan lắm tới bọn họ vậy?
“Cô có ý gì? Là định để A Lam nhà tôi về sau gả qua Giang gia còn phải nhường nhịn luồn cúi Tú Nhi?” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tú Nhi đến lúc đó nói thế nào cũng là chị dâu của nó, chị cả như mẹ, vốn nên kính trọng, cái gì mà nhường nhịn luồn cúi.”
Phùng thị cảm thấy chuyện chính là như thế, nhưng vừa nghĩ tới thằng nhóc Quý Lam đanh đá kia, nếu không đánh cho tỉnh ra thì không được, mình nói khẳng định nó không nghe, nhưng nói cho Trương thị thì nói không chừng liền có ích, đó là mẹ ruột nó mà phải không?
Trương thị cười một tiếng, nói: “Hay cho câu chị cả như mẹ, Tú Nhi lại có thể ngang hàng như tôi đây Nó cũng không sợ giảm thọ sao Tôi là ai? Nếu chưa cắt đứt thì tôi đây mới là chị cả của cô Cô không phải nói chị cả như mẹ sao? Sao không thấy cô kính trọng nhường nhịn tôi hả? Tôi cũng không cần cô kính trọng, chỉ cần cô lượn cho khuất mắt tôi là được”
“Chị cả, chị” Phùng thị thấy Trương thị đột nhiên trở mặt, còn nói với ra bên ngoài, mặt đỏ lên. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Gọi ai chị cả đấy Tôi không muốn làm chị cả của cô, cô lượn đi cho tôi nhờ” Trương thị vừa rồi đã tức anh ách, Phùng thị này thật không biết xấu hổ, nói cái gì mà con gái mụ Quý Tú Nhi tốt người đẹp nết nên mới khiến Giang địa chủ cảm thấy con cháu Quý gia tốt đẹp, ngay cả Quý Lam là một song nhi cũng không chê. Phi Không biết xấu hổ Tưởng Quý Tú Nhi ra sao bà không biết đấy hả? Cũng may Giang địa chủ đã biết nhà bọn họ cùng Quý Đại Tài không còn đi lại, nếu không sẽ phải suy nghĩ lại A Lam chỉ vì Quý Tú Nhi này
Trương thị đẩy Phùng thị ra ngoài, bà nghĩ mình không thể khách khí được, nếu nhịn thì về sau A Lam nhà mình nói không chừng sẽ bị Quý Tú Nhi bắt nạt, không bằng giải quyết phắt từ chỗ này cho xong
Nghĩ như vậy, Trương thị lại càng lớn giọng, mãi cho đến tận cổng nhà vẫn còn đang chửi bậy.
Lúc này mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn là thời điểm ấm áp nhất trong ngày, người ngoài đường vẫn có, hàng xóm vừa thấy có động tĩnh lớn thì đều kéo qua xem, thấy là hai chị em dâu Quý gia, lập tức cảm thấy hứng thú, hai nhà này rất nổi danh trong thôn, chị em dâu vốn là nước lửa gặp nhau, sau thì có đỡ hơn, nhưng không thèm để ý đối phương nữa, sao giờ lại tụ lại với nhau? Phùng thị dạo này đang phất lên, rốt cuộc đã làm gì khiến Trương thị chửi ầm lên như vậy? Lòng hiếu kỳ lên cao, ai cũng dựng thẳng lỗ tai, mắt mở to hóng hớt.
Trương thị thấy có người nghe, chửi càng ác hơn, nói toạc mục đích tới của Phùng thị.
“Không biết xấu hổ Cũng dám nói song nhi nhà này hứa gả cho Giang gia là nhờ phúc mấy người, còn bắt A Lam về sau phải coi con gái các người như mẹ, cũng không sợ giảm thọ Sao không thấy cô coi tôi là mẹ hả Tôi cho cô biết, cho dù Giang gia coi trọng A Lam là bởi vì nể mặt người khác thì cũng chẳng phải là Quý Tú Nhi, là do Quý Hòa Chính là đứa con bị mấy người đuổi ra khỏi cửa, hiện tại thuận buồm xuôi gió A Hòa Quý Tú Nhi nhà cô sao so được với Hòa Tử? Cô có mặt mũi nào nói A Lam nhà này hưởng phước của Tú Nhi nhà các người? Phi Tôi nói luôn ngay hôm nay, về sau A Lam nhà này đến Giang gia, hiếu thuận cha chồng, hầu hạ chồng, đó là việc phải làm, bảo nó coi con gái cô là mẹ thì đừng hòng”
Trương thị nói xong lại nói với người xem náo nhiệt xung quanh: “Mọi người nghe đi, song nhi nhà tôi mới hứa hôn, mà bà thím đã chặt đứt quan hệ này đã đến cửa nói cái gì mà A Lam nhà tôi được Giang gia coi trọng là do Tú Nhi ở Giang gia tốt người đẹp nết. Ai chẳng biết Tú Nhi mới vào cửa thì đã bị phân ra ở riêng, thế mà gọi là tốt người đẹp nết đấy? Lừa quỷ à Hai nhà đã không qua lại, trước đã trở mặt, giờ lại còn dám tới cửa dèm pha, sao mà da mặt dày quá vậy”
“Sao chị lại nói như thế? Có ai nói thế đâu, người ta nói chị cả như mẹ là nói chị cả có công dưỡng dục mới vậy. Quý Tú Nhi là cô dâu mới về nhà chồng lại đòi làm mẹ người ta? Cha chồng còn ở đây cơ mà” Có người nói chuyện, đây là một chị có chị dâu lớn trong nhà, chị này nghĩ nếu chị dâu cả như mẹ, chẳng phải mình sẽ cung phụng bà chị dâu như mẹ hay sao? Dựa vào cái gì chứ, chị chính là con dâu út được cưng chiều nhất trong nhà
“Gả vào cùng một nhà là chuyện tốt, vốn nên đến chúc mừng, sao lại chưa đợi người ta vào cửa đã đến hoạnh họe bắt con nhà người ta nhường nhịn con gái nhà mình?” người này cảm thấy một chuyện tốt cũng bị Phùng thị làm hỏng, cảm thấy Phùng thị thật sự là không ra gì.
“Có lẽ là trong lòng không thoải mái, không muốn cùng với A Lam gả cho hai anh em.” Người này đoán đúng.
Mọi người mỗi người góp một câu, đa số là hướng về Trương thị, Trương thị nhân duyên tốt, hơn nữa nhà Quý Đại Phát giờ đã khác xưa, con trai người ta hết bệnh rồi, nghe nói sang năm định đi thi tú tài, nếu thi đỗ thì là người có công danh. Quý lam lại hứa gả cho con trai út nhà Giang địa chủ, về sau nhất định có thể giúp đỡ cho gia đình Quý Đại Phát, huống chi còn có Quý Hòa, nhà Quý Đại Phát cũng bởi vì Quý Hòa mở lò nung mà kiếm được một khoản, còn thuê vài người làm thuê, hiện tại địa vị trong thôn cũng khác.
Trái lại là nhà Quý Đại Tài, tuy rằng Quý Tú Nhi gả tốt có giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng Phùng thị cũng không được lòng mọi người lắm, đi lại với mụ còn chẳng bằng đi lại với Trương thị.
Phùng thị vốn đã bị Trương thị chửi cho tức đến khó thở, lại nghe mấy người này toàn bênh vực Trương thị, càng thêm tức giận, nói chuyện bắt đầu không dễ nghe.
Chờ đến khi Quý Đại Tài biết chuyện này, thật sự là tức điên người, nghĩ sao mình lại lấy mụ vợ chỉ biết gây chuyện như vậy, trước khi ra khỏi cửa chẳng phải lão đã nói đừng đi gây chuyện hay sao? Sao vẫn đi Giờ thì biết làm sao, nếu để Giang địa chủ biết, khẳng định sẽ không muốn nhìn mặt con gái mình
Quý Đại Tài mắng cho Phùng thị một trận, sau đó đi đến Quý Đại Phát nhận lỗi, kết quả ngay cả cổng cũng không vào được. Chỉ có thể bảo Quý Hiếu đi nói chuyện này cho Quý Tú Nhi, bảo cô ta nghĩ cách giải quyết.
Quý Tú Nhi cũng rất giận, nghĩ bà mẹ mình thật làm, thành sự không đủ bại sự có thừa. Nhưng cô cũng hiểu bác gái mình rất không nể mặt, mình tốt xấu gì cũng là cháu gái của bác ấy, trước kia cùng Quý Lam là người một nhà, về sau vẫn là người một nhà, quan hệ đôi bên tốt thì Quý Lam cũng được lợi, một song nhi đến Giang gia, ai biết sống được bao nhiêu ngày lành, nói không chừng mãi không sinh được con sẽ bị hắt hủi, đến lúc đó có mình giúp đỡ cũng hơn chứ? Hừ, ánh mắt thiển cận
Quý Tú Nhi cũng không nóng nảy, nghĩ về sau chờ Quý Lam vào cửa Giang gia rồi hãy làm thân, sau đó liền ném việc này ra sau đầu.
Nhà Quý Đại Phát thì lại không ném chuyện này ra sau đầu, mà là ném vào đầu Giang địa chủ.
Giang địa chủ vốn vì Quý Hòa mà không thích người một nhà Quý Đại Tài, hiện tại càng thêm ghét, đối với Quý Tú Nhi cũng càng không thích. Nói thẳng về sau Quý Lam đến Giang gia muốn làm gì Quý Tú Nhi cũng được, không cần khách khí, Giang Bình về sau chính là người làm chủ của Giang gia, Quý Lam cũng sẽ là chủ nhân, Giang Khang đã ra ở riêng, là hai hộ tách biệt, không cần kính trọng nhường nhịn Quý Tú Nhi.
“Anh nói sao bọn họ da mặt lại dày tới vậy cơ chứ? May mà anh Hòa Tử không ở nhà bọn họ nữa, nếu không nào có ngày lành như bây giờ.”
Quý Lam nói với Trương Tiểu Dư, ngồi trên kháng, cảm thấy căn phòng này thật ấm áp, ánh mắt dừng trên bụng Trương Tiểu Dư sáng lấp lánh, nghĩ nơi đó đang có một bé con, không biết về sau mình có phúc được như Trương Tiểu Dư hay không, nhanh như vậy đã có em bé.
Trương Tiểu Dư ngồi trên kháng, dựa lưng vào đệm, tìm một tư thế thoải mái nhất, kỳ thật bụng cậu còn chưa hiện rõ, nhưng cậu vẫn cứ cẩn thận, đối với đứa bé này, cậu rất quý trọng, so với Quý Hòa khẩn trương vì sắp làm cha tuyệt không ít hơn.
“Đừng nói về bọn họ nữa, dù sao cùng chúng ta cũng không liên quan. Em nói nửa ngày rồi, uống miếng nước, ăn ít bánh trái đi.” Trương Tiểu Dư cười nói, “May mà có em tới chơi với anh, nếu không anh thấy hơi buồn đấy.”
“Anh thì có gì mà buồn chán? Anh Hòa Tử lúc nào chả ở bên cạnh.” Quý Lam cười tủm tỉm mà nói, nhắc tới thương yêu phu lang, Quý Hòa xưng đệ nhất không ai dám xưng đệ nhị, trong thôn này không ai không hâm mộ Trương Tiểu Dư, đều nói Tiểu Dư là dồn hết phúc đức nửa đời trước nên mới gặp được ông chồng tốt đến vậy.
Mặt Trương Tiểu Dư không tự giác mà hiện lên vẻ hạnh phúc, nói: “Anh ấy vẫn luôn ở cùng anh, nhưng anh cũng không thể không cho anh ấy đi làm việc được. Chuyện quán rượu anh ấy đang bận, hôm nay lên trấn trên rồi. Chờ bận xong thì tốt rồi.”
Mấy ngày nay, Quý Hòa bận chuyện quán rượu, mà thím Điền lại bận chuyện cưới xin của Điền Tiến Đa, không giống A Lam cùng Giang Bình định đầu xuân sang năm mới thành thân, việc hôn nhân của Điền Tiến Đa tương đối gấp. Điền gia đều sợ đêm dài lắm mộng, Đào Hồng lúc trước bỏ chạy, cô ta trở về thì cũng không lấy cô ta, nhưng chỉ sợ ngộ nhỡ, ngộ nhỡ cô ta lại chạy về, ai biết lại xảy ra chuyện gì, chi bằng mau cho Điền Tiến Đa thành thân, cho dù Đào Hồng thật không biết xấu hổ chạy về thì cũng có cái mà ứng phó.
Mộc gia tự nhiên cũng đồng ý, bọn họ còn sợ Điền gia đổi ý ấy chứ.
Sắp tháng chạp không định ngày cưới hỏi (phong tục tháng giêng k kết hôn, tháng chạp k định ngày cưới hỏi, việc hôn nhân này lại gấp, cho nên người Điền gia hiện tại vội lắm, thím Điền cũng chỉ có thể bớt thời giờ đến nhìn Trương Tiểu Dư, không thể ở cùng mãi. Trương Tiểu Dư lại không thích ở cùng vợ của Trương Sơn, cậu là song nhi, không muốn Hồng Tảo hầu hạ, cho nên Quý Hòa không ở nhà thì cậu ở cùng Tôm với Cua, nhưng hai đứa nó lại không biết nói, sau khi có thai cậu không thích tịch mịch lắm, có Quý Lam ở cùng thì tốt hơn nhiều.
Quý Lam lại ngồi với Tiểu Dư nửa ngày, chờ Quý Hòa trở về, cậu mới về nhà.
Quý Hòa khá là mệt mỏi, may mà còn có linh tuyền, rửa ráy xong, sau đó cùng Trương Tiểu Dư nói chuyện một hồi, lại đi nấu cơm, hai người cùng ăn cơm, lúc này mới ngọt ngọt ngào ngào mà dính cùng một chỗ, trước tiên là nói về chuyện quán rượu, sau đó lại nghe Trương Tiểu Dư nói chuyện Phùng thị.
“Hừ, cái nhà này sớm hay muộn cũng tự hại chết mình.”
Quý Hòa có loại trực giác này, cả nhà Quý Đại Tài rõ ràng không có bản lĩnh gì, cố tình còn rất làm cao, nhất là sau khi Quý Tú Nhi gả cho Giang Khang, liền càng cho là mình hơn người khác, ngoại trừ Quý Đại Tài, mắt ai cũng đặt lên đỉnh đầu cả.