Mục lục
Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu: beta-ed

Trương Lệ Nương nói xong còn muốn nói thêm gì đó, đầu tiên là hưng phấn giống như khắp người tràn trề sức lực, sau đó lại như bị rút xương ỉu xìu, cô ta nghĩ nửa đời sau của mình sẽ ra sao đây, nhà mẹ đẻ tan nát, chân thì gãy mọt bên, bị chồng bỏ, có nhà mẹ đẻ đắc tội một nhà Quốc công phủ, còn ai dám lấy mình nữa? Ngoại trừ tên đàn ông xấu xí nhìn đã muốn nôn này

Trương Lệ Nương nhìn Vu Mộc Đầu, trong lòng giãy dụa, vừa không muốn trở về căn nhà sống cùng bà mẹ nửa điên nửa dại không phải ngẩn người thì là cãi nhau đánh nhau với đứa em song nhi, cũng không muốn gả cho người đàn ông này, nhưng hình như chỉ còn hai con đường có thể đi

“Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì? Rõ ràng tôi là cô gái đẹp nhất thôn, phải là người gả tốt nhất thôn này, vì sao giờ lại cùng đường mạt vận”

Trương Lệ Nương trong lòng đau đớn không thôi, cuối cùng vẫn chọn Vu Mộc Đầu, bởi vì cái chân này mà không chạy chữa, đường nói chạy nhảy, ngay cả đi đường cũng không được. Ít nhất gia cảnh ông cậu cũng không tệ lắm, ngộ nhỡ tên lang băm họ Hoa kia chẩn bệnh sai, chân mình nói không chừng còn có hy vọng, cho dù có tật, cũng tốt hơn không thể đi đường. Hơn nữa ít nhất nhà ông cậu còn tốt hơn nhà mẹ đẻ, ở nới đó còn ăn được bữa no. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Lệ Nương bảo Vu Mộc Đầu mang mình về nhà mẹ đẻ, nói với Vu Hòe Hoa chuyện đã xảy ra, bảo mụ đứng ra gả mình cho nhà ông cậu.

Vu Hòe Hoa đồng ý, thời gian này có thể bắt được tia hi vọng nào thì cứ bắt, ít nhất con gái gả sang nhà ông cậu, về sau cũng kiếm được ít chỗ tốt cho gia đình.

Trịnh Du nhìn Vu Mộc Đầu, trong lòng thực khinh bỉ, nhưng lại nghĩ đến ngay một tên đàn ông như vậy cũng không lấy được, chỉ có thể cùng bà điên Vu Hòe Hoa này sống đến chết, liền tức giận la ầm lên.

Trương Lệ Nương liền như vậy về nhà Vu Hòe Thụ, nhưng chuyện này lại chọc tức vợ chồng Vu Hòe Thụ. Con bọn họ tuy xấu lại ngốc, nhưng vẫn không thích cho nó lấy Trương Lệ Nương. Khổ nỗi con trai lại muốn, không cho lấy liền làm ầm lên, cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó, Trương Lệ Nương bắt đầu cuộc sống ở nhà Vu Hòe Thụ, cho là mình có thể bảo được Vu Mộc Đầu, bắt hắn ta che chở cho mình. Nhưng cô ta đã sai, Vu Mộc Đầu tuy kiên định muốn lấy cô ta vào cửa, nhưng cũng rất ỷ lại cha mẹ mình, còn rất cố chấp cho là cha mẹ mình không có gì sai, cho nên cô ta bị cha mẹ chồng soi mói ghẻ lạnh, thảm hại hơn chính là Vu Mộc Đầu có đôi lên cơn cũng sẽ đánh cô ta, càng khiến cô ta khổ không thể tả. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vu Kháo Sơn cũng bởi vì chuyện mẹ chồng con dâu từ cùng một thôn mà bị người xem là trò cười, giờ Trương Lệ Nương vạch trần chuyện nhà bọn họ cùng Vu thị tính kế gả Trương Lệ Nương đến nhà này, người ta lại càng khinh bỉ, Vu Đại Lang còn muốn cưới vợ nữa sẽ rất khó khăn, sau lại lấy phải một cô vợ không hợp ý, trong nhà cũng cãi nhau qua ngày.

Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.

Vợ chồng thầy thuốc Hoa bởi vì bị Trương Lệ Nương vạch trần mà nơm nớp lo sợ, người trong thôn nhìn bọn họ đều trốn tránh. Chờ người thanh niên có mẹ già uống thuốc thầy thuốc Hoa bốc cho đưa mẹ mình tới trấn trên xem bệnh, đưa cả thuốc của thầy thuốc Hoa cho người ta nhìn xem, từ đó, thầy thuốc Hoa gia bắt đầu kiếp sống bị chăn lại đòi nợ. Bởi vì thầy thuốc trấn trên nói bà mẹ già kia uống thuốc của thầy thuốc Hoa không khỏe lên được, may mắn thì có thể sống được, không may thì chỉ có nước chết. Thấy thế rất nhiều người từng được thầy thuốc Hoa xem bệnh đều kéo tới cửa, nhất là những người có người nhà đã chết là hung dữ nhất.

Ngược lại không có ai đi tố cáo thầy thuốc Hoa với quan phủ, đầu năm nay dân chúng đều không muốn dính tới quan lại, trời sinh sợ quan, hơn nữa sợ tốn tiền, nhưng bọn họ biết uy hiếp mà, uy hiếp thầy thuốc Hoa nếu không đền tiền cho bọn họ thì sẽ đi cáo quan.

Thầy thuốc Hoa sợ hãi, tự nhiên đáp ứng, sau đó thầy thuốc Hoa phải đền tiền cho rất nhiều người, mọi của cải trong nhà đều tiêu tán trả nợ, còn có cả đống nợ chưa trả.

Một nhà Hoa Hưng xem như chó rơi xuống nước, ai cũng có thể đánh một gậy.

Trương Thúy Nga bị Quý Đại Sinh đánh, khóc kêu cũng vô dụng, đem mọi hy vọng ký thác lên người Quý Tuấn cùng Quý Tiếu, hy vọng bọn họ có thể đón mình ra ngoài ở, thím ta ở thôn này đã chán rồi, nghĩ đến trấn trên ở mới tốt. Nhưng Quý Đại Sinh không đồng ý, nói thím ta đi nơi đó chỉ biết rước lấy càng nhiều tai họa cho con cái.

Quý Đại Sinh trước nói việc này cho Quý Tiếu, không nói với Quý Tuấn, bởi vì Quý Tuấn đã rời khỏi thị trấn, hắn ta đi thi hương.

Quý Tiếu vừa nghe hận Trương Lệ Nương cực kỳ, trong lòng nghĩ nhất định phải thu thập Trương Lệ Nương một trận, y bảo Quý Đại Sinh trước để mắt tới mẹ mình, để mẹ y thành thật ở nhà, chờ Quý Tuấn đỗ cử nhân, khi đó thì chuyện gì cũng gió êm sóng lặng, những người trong thôn ai dám nói xấu sau lưng cử nhân lão gia cơ chứ? Hơn nữa chờ khi đó liền nhận tất cả bọn họ vào làm trong trấn, cho bọn họ đều làm ông lớn bà lớn.

“Anh trai mày lần này có thể đỗ cử nhân sao? Sao mày chắc chắn thế con?”

Quý Đại Sinh hỏi, đối với chuyện con trai thi đỗ tú tài, ông ta đã vui sướng vạn phần, nhưng thi đỗ cử nhân thì ông ta không tin tưởng cho lắm, cử nhân không dễ thi đỗ như thế, nếu dễ như thế thì đâu có ít cử nhân như vậy?

Quý Tiếu nói: “Anh trai nhất định sẽ đỗ thôi Cha, cứ yên tâm đi”

Quý Tiếu còn suýt nói luôn với Quý Đại Sinh là Quý Tuấn giờ thành con rể huyện lệnh, Quý Tuấn đã được y tiết lộ đề, trúng cử là cái chắc Nghĩ đến anh trai mình giờ đã thành con rể huyện lệnh, mình ở Vương gia cũng đã có địa vị rất cao. Nếu anh mình thi đỗ cử nhân, nói không chừng mình còn có thể tiến thêm một bước Đến lúc đó xem y thu thập tên tiện nhân Vương Kiều Nhi kia Còn có Giản Hổ, y muốn cho gã ta hối hận

Đến Thủy trang, Quý Hòa đứng trước mặt Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

“Hai đứa nói Giản Hổ bảo hai đứa truyền lời, gã ta muốn gặp anh vợ ta sao?”

“Vâng, gã ta bảo ngày mai sẽ đến, đến lúc đó sẽ đến từ núi Tây, sau đó đi cây cầu đằng sau thôn trang.” Tiểu Ngũ cung kính mà nói.

“Quý gia, gã ta nói có chuyện rất quan trọng.” Tiểu Lục nói, “Gã ta cẩn thận như vậy, không phải là chuyện có liên quan tới cha vợ gã chứ? Trừ cha vợ gã với huyện lệnh thì gã còn sợ ai cho được?”

Quý Hòa giật mình, nghĩ không phải là Giản Hổ nhận thấy điều nguy hiểm chứ, Giản Hổ là một thợ săn giỏi, mà thợ săn lão làng thì đều có năng lực biết trước hiểm nguy, Giản Hổ lại càng là người giỏi nhận biết điều này.

Quý Hòa đem chuyện nói lại cho Trịnh Trạch, để Trịnh Trạch quyết định.

Trịnh Trạch quyết định gặp Giản Hổ một lần, người thanh niên kia hắn ta cũng gặp qua, là một thanh niên có dã tâm lại biết tiến thối, hình như gã ta biết được một ít chuyện của Vương chủ bạc cùng huyện lệnh. Nếu gã đồng ý cung cấp một ít chứng cớ, như vậy là có thể khiến chuyện hắn ta muốn làm có tiến triển nhanh hơn.

Giản Hổ ngày hôm sau quả nhiên đến, thấy Trịnh Trạch, hành lễ, sau đó liền thỉnh tội với Trịnh Trạch, nói vị trí tình huống của mình, còn nói hết hành vi phạm tội của huyện lệnh cùng Vương chủ bạc mà hắn ta biết. Chỉ cầu mình có thể thoát thân. Nguyện ý về sau chỉ làm một gã thợ săn thôn quê.

Quý Hòa cũng ở bên cạnh, hắn nghe xong những lời này trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ Giản Hổ thật đúng là một cái người không đơn giản. Gã ta thật sự là rất thức thời, lúc nên tiến gã ta không chút do dự đi tranh thủ quyền lực phú quý gã muốn, lúc nên lui lại rõ ràng lưu loát như thế, có thể khiến bản thân cùng người nhà bình an, tuy rằng cuối cùng là lại về lại điểm xuất phát, nhưng gã ta cũng không có tổn thất gì. Đáng tiếc một người như thế, nếu như không có đi lầm đường, hắn sẽ thưởng thức gã ta một chút. Mà hiện tại, hắn thật có chút hận gã ta quá thông minh quá quyết đoán, vì sao không kiên trì dã tâm của gã hơn cơ chứ? Như vậy gã ta sẽ thảm hại hơn một ít, ai bảo gã ta dám xúc phạm Tiểu Dư của hắn Nghĩ đến chuyện vì muốn từ hôn Trương gia mà gã ta thương tổn đến Trương Tiểu Dư, Quý Hòa không có chút hảo cảm nào với Giản Hổ.

“Anh đã từng thương tổn tới em trai của bản thế tử, anh cho là ta sẽ sẽ bỏ qua cho anh?”

Trịnh Trạch lạnh lùng mà nói, hắn ta cũng biết người này thiếu chút nữa liền trở thành chồng của em trai mình, nhưng gã ta lại dám ghét bỏ em trai hắn ta, còn dùng thủ đoạn như vậy mà từ hôn.

Giản Hổ cúi đầu, nói: “Tôi cũng biết lúc trước tôi hơi bỉ ổi, nhưng nếu tôi không từ hôn, thì làm gì có chuyện sau đó? Quý Hòa căn bản không lấy được Tiểu Dư, mà thế tử ngài cũng không tìm thấy em trai mình. Tôi đã bị báo ứng vì hành vi lúc trước, cưới phải con gái Vương chủ bạc, chính là báo ứng của tôi. Nếu con gái Vương chủ bạc không phải chịu tội liên lụy vì cha cô ta, tôi sẽ cả đời không vứt bỏ. Chúng tôi sẽ tra tấn lẫn nhau cả một đời.”

Đây là Giản Hổ cam đoan, là vì muốn Trịnh Trạch nguôi giận, tha thứ gã ta đã thương tổn Trương Tiểu Dư.

Giản Hổ trong lòng thở dài một tiếng, gã không hối hận việc đã từng buông tha Trương Tiểu Dư, cũng nghĩ qua nếu như mình cưới Trương Tiểu Dư, như vậy hiện tại không mất công sức gì cũng vẫn có được quyền lực tài phú mà mình luôn cố gắng tranh đoạt. Nhưng gã ta biết bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đây là báo ứng trời cao dành cho gã ta. Cho nên dưới sự giác ngộ này, gã ta nhanh chóng đưa ra quyết định cho tình huống hiện tại của mình quyết định, vì mình tranh thủ con đường sống cuối cùng.

Trịnh Trạch nhìn Giản Hổ một khắc, bảo hắn ta tiếp tục trở lại bên người bọn Vương chủ bạc.

Quý Hòa biết Trịnh Trạch đã đáp ứng Giản Hổ, kỳ thật hắn nghe Giản Hổ nói xong cũng hiểu như vậy là ổn, cuộc sống không giàu có, không có tiền đồ sáng ngời, còn có một cô thiên kim nghèo túng dữ như cọp cái làm bạn đời, cuộc sống như thế với Giản Hổ mà nói đã xem như tra tấn.

Một tháng sau, đám người huyện lệnh cùng chủ bạc bị bắt xét nhà.

Vương Kiều Nhi bởi vì là con gái đã lấy chồng, cho nên vô tội, bị Giản Hổ mang về thôn Thanh Sơn, bắt đầu kiếp sống thôn quê của mình, vẫn cứ thích mặc quần áo sặc sỡ lòe loẹt, vẫn thích cài trâm đeo vòng, vẫn yêu phấn son trang điểm, vẫn cứ hùng hùng hổ hổ, nhưng không bao giờ còn là Vương nhị tiểu thư ngày xưa nữa.

Một nhà Giản Hổ coi như vẫn tốt, thảm nhất chính là nhà Quý Đại Sinh.

Quý Tiếu bởi vì là tiểu thị của Vương chủ bạc, cũng bị bắt, Quý Tuấn bởi vì cuốn vào sự kiến tiết lộ đề thi nên cũng khó trốn lao ngục tai ương. Con trai và song nhi bị vào ngục cả, Quý Đại Sinh cùng Trương Thúy Nga như sắp phát điên, hầu như mang mọi thứ đáng giá trong nhà đều đi cứu con, nhưng tiền cứ như ném qua cửa sổ, không còn tung tích tăm hơi.

Trương Thúy Nga đi cầu Lâm Vĩnh Tân cùng Trương Ngọc Nga, xin bọn họ đi nói khó với Quý Hòa, nhưng lại bị Trương Ngọc Nga cự tuyệt, bởi vì chuyện vòng ngọc, Trương Ngọc Nga đã sớm lạnh lòng với cô em gái này, hơn nữa chuyện này quan trọng, bà sẽ không đi giao du với kẻ xấu đâu

Người trong thôn ai cũng trốn tránh vợ chồng Quý Đại Sinh, Quý Đại Sinh có nhân duyên coi như không tồi, không có bị người chỉ trỏ cười nhạo, nhưng Trương Thúy Nga cùng Quý thị thì khác, hai người trước kia đã không ít lần mượn hơi Quý Tuấn Quý Tiếu mà tỏ ra khinh thường người khác, hiện tại hai người đều có cảm giác từ trên trời rớt xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK