Người ở chỗ này có thể khẳng định, một nhà Quý Đại Tài về sau sẽ phải khổ sở, bọn họ gặp phải Quốc công gia đó, cho dù Quốc công gia không có khả năng sống ở nơi này cả đời, nhưng chỉ cần họ mở miệng, sẽ có người bằng lòng ra mặt thay quý nhân.
Quý Tiểu Ngọc vốn đang có chút mong đợi, nhìn đến một màn kia lập tức thất vọng, rốt cuộc nó vẫn còn nhỏ, chưa rõ ràng lắm ngày sau nhà mình sẽ gặp phải tình cảnh gì.
Quý Tiểu Hương lại càng không rõ ràng, nó hiện tại đã không còn là con nhóc bởi vì quanh năm suốt tháng ăn không được vài miếng thịt mà thèm ăn, nhưng vẫn thích xem náo nhiệt, tuy rằng Phùng thị ngất xỉu chỗ đó, nó biết nhà mình mất mặt, nhưng vẫn không muốn bỏ qua náo nhiệt trước mắt, còn muốn lôi kéo Quý Tiểu Ngọc tiếp tục theo sau.
Quý Tiểu Ngọc cũng không muốn về nhà, liền đi cùng Quý Tiểu Hương. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trong xe ngựa, Trịnh phu nhân nghe thím Điền nói lại chuyện một nhà Quý Đại Tài, đau lòng mà nhìn Trương Tiểu Dư, nói: “Con ngoan, cũng may A Hòa là một người có chủ kiến, nếu không con có nhà chồng như thế thì đúng là ăn khổ. Yên tâm, về sau sẽ không ai dám đến hoạnh họe hai đứa nữa.”
Trương Tiểu Dư nói: “Chỉ cần bọn họ không đến quấy rầy cuộc sống bình yên của bọn con nữa là được. Con thì không sao, chỉ khổ A Hòa chịu uất ức, bọn họ rõ ràng nói A Hòa tương khắc với các nhà bọn họ, nói A Hòa là sao chổi, rồi lại luôn muốn bắt A Hòa đối tốt với bọn họ, còn đi quấy rầy cả nhà bác cả. Nếu không phải nhà bác cả tâm tư kiên định, nói không chừng ngay cả một mống người thân cũng chẳng còn.”
Trương Tiểu Dư không phải một người thích mách lẻo, nhưng liên quan tới Quý Hòa, hiện tại có núi dựa lớn như Trịnh Quốc công, cậu hắn tự nhiên muốn giải quyết một ít phiền toái thay Quý Hòa.
Trịnh phu nhân nắm chặt tay Trương Tiểu Dư cười nói: “Được, tất cả đều giao cho mẹ, con cứ yên tâm đi.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh phu nhân đối với thái độ nói chuyện thẳng thắn của Trương Tiểu Dư rất vui sướng, bà chỉ sợ Tiểu Dư khách khí. Từ trong lòng, bà đã suy nghĩ vô số biện pháp khiến cả nhà Quý Đại Tài phải thành thành thật thật. Nghĩ cái nhà như vậy, phải cho bọn họ cả đời sống bi thảm mới tốt.
Thím Điền thấy Trương Tiểu Dư cùng Quốc công phu nhân ở chung hài hòa như vậy cũng vui, nghĩ Tiểu Dư rốt cục đã khổ tận cam lai (hết đắng là ngọt ngào, vốn cũng nên vậy, đứa trẻ đáng yêu nhu thuận như thế nên có cha mẹ yêu thương chiều chuộng, chẳng qua bởi vì kẻ ác chọc gậy bánh xe mà nó mới mất cả một đoạn thời gian thật lâu mới có được thân tình. Nhưng bà cũng thấy, bởi vì bỏ lỡ nhiều năm như thế nên một nhà Quốc công mới càng trân trọng Tiểu Dư, thật không biết nên buồn hay vui thay Tiểu Dư.
Người một nhà Quý Đại Phát đã chờ ở cửa nhà, từ rất xa đã nghe đến tiếng ồn ào, không ngừng có người chạy tới báo tin, nói Quốc công sắp tới. Trương thị khẩn trương vò ống tay áo, lặng lẽ hỏi Quý Đại Phát mình trông thế nào, mặt mũi có lem luốc gì không, tóc có rối không. Quý Đại Phát lại an ủi bà. Còn đang an ủi, người đã đến trước cửa nhà.
Trịnh Quốc công rất là thân thiết chào hỏi Quý Đại Phát, mặt cười tươi, gọi Quý Đại Phát là anh Quý, gọi Trương thị là chị Quý, nhìn Quý Thanh thì sáng mắt, nghĩ đây hẳn là Quý Thanh – con trai trưởng của vợ chồng Quý Đại Phát, nghe nói ốm đau liệt giường nhiều năm, bệnh vừa khỏi đã thi đỗ tú tài, cũng là một người tuổi trẻ tài cao. Ông vốn đã nghĩ một nhà Quý Đại Phát rất quan tâm chăm lo cho song nhi song tế nhà mình, nhất định phải báo đáp bọn họ cho tốt, trong đó có nghĩ tới việc đề bạt Quý Thanh. Hiện tại nhìn đến Quý Thanh phong độ nhẹ nhàng ánh mắt thanh minh chính trực, lời nói tao nhã, cử chỉ hào phóng, không hề kiêu ngạo siểm nịnh. Lập tức có ý thưởng thức người thanh niên này.
Trịnh Trạch Trịnh Nguyên cũng lại đây, Trịnh Nguyên cũng có quan hệ tốt với Quý Thanh, giới thiệu cho Trịnh Trạch, nói: “Đại ca, đây là Quý Thanh, thế nào, có phải còn tuyệt hơn cả anh không?”
Quý Thanh hành lễ, cười nói với Trịnh Nguyên: “Trịnh Nguyên, đừng quên cậu còn thua tôi một chầu.”
Trịnh Nguyên lập tức nói: “Rồi rồi, tôi không nói loạn là được chứ gì”
Thì ra Quý Thanh cùng Trịnh Nguyên chơi cờ có đặt cược, Trịnh Nguyên còn thua Quý Thanh một ván.
Trịnh Trạch thực thông minh, lập tức hiểu được là xảy ra chuyện gì, đối với Quý Thanh có thể lưu loát trị được Trịnh Nguyên đã thấy hơi khâm phục, cười đáp lễ với anh.
Trương Ngọc Nga đã thông minh đi bắt chuyện cùng Trương thị, mang bà tới trước xe ngựa đón Trịnh phu nhân, như vậy tiện đường nói chuyện được với cả Trịnh phu nhân, khiến nhóm nữ quyến nhà cụ Điền cùng ông hai Quý hận đến bóp cổ tay, nhưng cũng cười làm lành đứng bên.
Trịnh phu nhân lôi kéo tay Trương thị lại hàn huyên một phen, bà xuất thân cao quý, gặp qua vô số trường hợp to lớn trịnh trọng, đối với chút chuyện cỏn con này ứng phó rất thành thạo. Trương thị cảm thấy vị phu nhân đoan trang quý khí trước mặt này thật đúng là thân thiết, bà vốn đang rất khẩn trương, nhưng vừa nói chuyện với đối phương thì không còn khẩn trương nữa.
Hàn huyên chốc lát trước cửa nhà, sau đó vẫn là Quý Hòa nói vào nhà nói tiếp, bọn họ lúc này mới vào sân.
Các thôn dân ngoài cửa xem náo nhiệt rất là tiếc nuối, bởi vì bọn họ vào không được, canh cửa có một đống người đeo đao kia kìa Nhưng nhìn những người đó khuân bê đồ từ trong xe ngựa vào trong sân nhà, bọn họ đã được mở rộng tầm mắt, chỉ thấy bao lớn bao nhỏ hộp to hộp bé dọn vài đợt mới xong, không khỏi là quý nhân tới từ kinh thành, ra tay thật hào phóng Nghĩ nhà Quý Đại Phát giờ đã phát tài to rồi
Quý Tiểu Ngọc cùng Quý Tiểu Hương không nhìn được phía trước, nhưng núp ở đằng sau, nghe người ta nói lại tình cảnh bên trong, cũng biết được đại khái, hai đứa đều vô cùng hâm mộ ghen tị một nhà Quý Đại Phát gia chiếm thể diện to lớn cùng nhiều tài bạc.
Một nhà Trịnh Quốc công thân thiết, một nhà Quý Đại Phát cung kính, nói chuyện lại rất hòa hợp, hơn nữa bên cạnh có Lâm Vĩnh Tân chờ thỉnh thoảng khơi chuyện, trong phòng chuyện trò vui vẻ.
Bởi vì có người ngoài, cũng không nói quá nhiều, Quý Hòa bảo Quý Đại Phát buổi tối đến Thủy trang bày tiệc, mời người một nhà Quý Đại Phát qua, ngay cả người Giang gia cũng cho người đi báo tin, đến lúc đó tất cả đều là người trong nhà, còn người trong thôn như Lâm Vĩnh Tân ông hai Quý thì phải chờ tới ngày hôm sau.
Lâm Vĩnh Tân nghe được ngày mai mời bọn họ đi uống rượu, ai cũng vui, sôi nổi cảm ơn Trịnh Quốc công.
Rời khỏi nhà Quý Đại Phát, bọn họ tới nhà Trương Đại Ngưu, mấy người Trịnh Quốc công quyết định đuổi Trịnh Du về nơi y vốn phải thuộc về.
Ngồi ở trong xe ngựa, trên mặt Trịnh phu nhân tuy rằng còn mang cười, nhưng ánh mắt đã có chút bi thương, bà hận Trịnh Du độc ác muốn hại con trai bà, cũng quả thật có nhiều bất mãn với Trịnh Du, nhưng dù sao cũng là đứa trẻ bà tự tay nuôi lớn, tuy nói tình yêu thương bà dành cho y là vì nghĩ y là con mình, nhưng làm sao có thể nói không có chút tình cảm nào cơ chứ? Hiện tại Trịnh Du bị đuổi về sống trong cái thôn nhỏ này, trở lại bên người mẹ đẻ, tuy rằng bà không muốn mạng y, nhưng bà biết Trịnh Du về sau sẽ sống không bằng chết. Nghĩ đến đây, bà nhắm chặt mắt, từ trong lòng thở dài một tiếng thật sâu, không muốn để Tiểu Dư thấy bà khổ sở, bởi vì Tiểu Dư so với Trịnh Du còn đáng thương hơn, Tiểu Dư mới là con trai ruột của bà.
Trương Tiểu Dư sao có thể không biết Trịnh phu nhân khổ sở cơ chứ, cậu nghĩ về sau sẽ mình sẽ hiếu thảo với Trịnh phu nhân hơn, kỳ thật trong chuyện này, Trịnh phu nhân cũng đã chịu thương tổn vô cùng lớn.
“Mẹ, con ôm bé Nho mệt quá, mẹ giúp con ôm bé đi.”
Trương Tiểu Dư vì không khiến Trịnh phu nhân quá khổ sở, lấy ra pháp bảo bé Nho.
Trịnh phu nhân vừa nghe lời này lập tức tươi cười nói: “Được chứ. Nào, cho bà ngoại bế bé Nho bảo bối nào, đến chỗ bà ngoại đi con, cha con mệt rồi, đừng làm cha mệt thêm nào.”
Bé Nho nằm trong lòng Trịnh phu nhân, mở đôi mắt tròn to nhìn bà, nắm tay bé nhỏ lắc lắc, cuối cùng mở ra, hai tay ôm mặt Trịnh phu nhân, nhe cái miệng chưa mọc răng cười vui vẻ.
Trịnh phu nhân cảm thấy trái tim mềm nhũn, ôm bé Nho thật chặt, không ngừng gọi nhỏ bé ngoan bảo bối.
Thím Điền nghĩ, vẫn là Tiểu Dư có biện pháp, cũng thả lỏng cười.
Bên ngoài, Trịnh Quốc công cũng cùng đám người Lâm Vĩnh Tân nói chuyện của Trịnh Du, nói về sau Trịnh Du sẽ sống cùng với Vu Hòe Hoa, suốt đời không thể rời khỏi thôn này, nếu cậu ta chạy trốn, có thể đi báo quan phủ, quan phủ đã được ông nói chuyện, đến lúc đó Trịnh Du sẽ bị coi thành đào phạm mà xử lý. Ông cũng hy vọng đám người Lâm Vĩnh Tân trông giữ Trịnh Du.
Lâm Vĩnh Tân lập tức gật đầu đáp ứng, trong lòng không khỏi nghĩ đúng là số trời, song nhi nhà họ Trương tuy rằng thay thế thân phận Trương Tiểu Dư hưởng hết mười mấy năm vinh hoa phú quý, nhưng kết quả vẫn bị vạch trần đó thôi, kết cục thật thảm hại? Nhưng nếu cậu ta không tâm địa rắn rết như thế, nói không chừng cũng được hưởng cuộc sống giàu sang phú quý, ít nhất cũng được tấm thân tự do, mà không phải giống như phạm nhân bị trông chừng như bây giờ.
Tuy rằng nghĩ như vậy, mọi người vẫn cảm thấy người một nhà Quốc công thật sự quá thiện tâm, dù sao gia đình Trương Đại Ngưu đã đối đãi như vậy với Trương Tiểu Dư, song nhi thân sinh nhà Trương Đại Ngưu lại muốn hại chết Trương Tiểu Dư, còn có thể tha cho bọn họ một cái mạng, sao có thể không nói là thiện tâm đây?
Nhà Trương Đại Ngưu hiện tại có thể nói là nơi mà mọi người trong thôn đều trốn tránh, người trong thôn đều cảm thấy phong thuỷ Trương gia không tốt, nếu không sao lại có thể ngắn ngủn trong hai năm trời mà cửa nát nhà tan? Hơn nữa Vu Hòe Hoa hiện tại đã nửa điên, bị mụ liếc mắt nhìn một cái mà sởn cả tóc gáy, ai cũng không muốn nhìn mặt mụ.
Vu Hòe Hoa hôm nay vừa lúc ngồi trước cổng, mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, tóc tai bù xù, hai mắt không ngừng đánh giá đám người đột nhiên xuất hiện trước cổng nhà mình.
“Chúng mày tới làm cái gì? Nhà tao đã thành cái dạng này ròi, chúng mày còn định hại gì tao nữa? Tao muốn chúng mày chôn cùng Quý Hòa, may mang lắm người tới hại tao như thế, không sợ tao chết cũng không tha cho Trương Tiểu Dư sao? Nó là một tay tao nuôi lớn, tao có ân nuôi dưỡng với nó Tao nguyền rủa nó sẽ không được chết tử tế, ông trời nhất định sẽ bắt nó không được chết tử tế Mày có tin hay không? Tin hay không?”
Vu Hòe Hoa thấy Quý Hòa, rú lên ầm ầm, nghĩ đến đủ thứ chuyện xảy ra với nhà mình đều là sau khi Quý Hòa cướp Trương Tiểu Dư đi, đứa con út của mụ cũng chết ở Thủy trang, mụ liền hận Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư thấu xương. Nếu không phải còn sợ chết, mụ thật sự muốn lôi kéo hai người kia đồng quy vu tận Mà hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, mụ vừa tức vừa hận vừa sợ, chỉ dám dùng những lời này dọa Quý Hòa, muốn đuổi bọn họ đi.
Vu Hòe Hoa nhìn thấy nhiều người đeo đao như vậy, trong lòng chỉ sợ đây là người Quý Hòa tìm tới, sợ bọn họ hại chết mụ.
Đám người Lâm Vĩnh Tân thật sự là tức sắp chết, nghĩ mụ già Vu Hòe Hoa này thật sự là tìm đường chết, đó chính là thân nhân của Trương Tiểu Dư, mụ lại dám nguyền rủa Trương Tiểu Dư
Sắc mặt Trịnh Quốc công âm trầm, nghĩ Tiểu Dư đã lớn lên dưới tay mụ già điên này hay sao? Ông từ trước đã tưởng tượng được Trương Tiểu Dư sống có bao nhiêu khổ, đã thương con, giờ lại càng thương con hơn trăm lần
Trịnh Nguyên hừ một tiếng nói: “Lâm Trưởng thôn, trong thôn có một người như thế, thật đúng là làm khó các người rồi”
Lâm Vĩnh Tân vội vàng nói: “Trịnh công tử, người trong thôn chúng ta phần lớn đều tốt lắm, nhưng trong ruộng khó tránh mọc cỏ dại, chỉ cần dọn dẹp là được mà”
Trịnh Nguyên lại hừ một tiếng, mắt nhìn Vu Hòe Hoa, nghĩ bà già này thật đáng giận, trách không được Trịnh Du sẽ đồi bại, vốn tưởng là do giống bà vú kiêm bà cô Trương thị, hiện tại mới thấy là giống mẹ ruột như đúc một khuôn