Thi huyện có năm trận, trận đầu qua là có thể đi thi phủ, nếu trận đầu không đỗ thì bốn trận sau khỏi cần thi, trận đầu qua là có thể yên tâm.
Quý Thanh Giang Bình cùng Quý Tuấn đều qua trận đầu, cũng chính là ba người đều có tư cách đi thi phủ.
Quý Tuấn hẹn Quý Thanh Giang Bình cùng về nhà, tuy rằng bởi vì quan hệ với Quý Hòa, Quý Tuấn cũng không quá muốn thân cận với bọn họ, cũng biết bọn họ không thích mình, nhưng biết hai người kia một người tương lai chín phần mười sẽ tiền đồ vô lượng, một người gia cảnh giàu có, hắn ta cũng không muốn để họ nghĩ rằng hắn ta vắng vẻ bọn họ.
Lại không cần ngồi chung một xe, Quý Thanh cùng Giang Bình tự nhiên cũng không phản đối, hẹn nhau rồi cùng đi về. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đến trấn Bách Hoa, Quý Thanh cùng Giang Bình đều muốn đến Thủy tửu lâu nhìn xem, dù sao đây chính là quán ăn của Quý Hòa, Quý Tuấn cũng không thể một mình đi trước, chỉ có thể đi theo. Kết quả xe ngựa của ba người mới vừa đến nơi đó, chợt nghe ngoài cửa quán có một số người đang khe khẽ bàn tán, nhìn mặt là biết ngay đang hoáng hớt chuyện gì náo nhiệt. Quý Thanh cùng Giang Bình nhìn nhau một cái, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai người muốn đi vào, kết quả trước mặt liền thò ra một người.
“Cậu hai Giang, anh Thanh, hai người mới từ huyện thành về sao? Thế nào, thi huyện qua không?”
Quý Thuận cười hỏi, trong lòng gã có chút buồn bực, nghĩ lúc trước gã cũng được người trong nhà ký thác hy vọng đi thi tú tài, nhưng gã không có ý định kia, lại ghen ghét Quý Thanh nổi bật hơn mình, gã không muốn kém hơn Quý Thanh, cho nên liền hại Quý Thanh, kết quả mình cũng không đọc sách được nữa. Năm đó nhìn Quý Thanh bệnh sắp chết, trong lòng gã vừa sợ hãi vừa hả giận, cảm thấy mình không đọc sách lại hay, dù sao gã cũng không thi nổi, không bằng thoải mái không thi. Hiện tại gã sống cũng như không tồi, chính là Quý Thanh hết bệnh rồi, có khả năng đi thi tú tài, khiến gã trong lòng phát ghen, bởi vì nếu Quý Thanh thi đỗ, mình sẽ bị áp chế.
Quý Thanh chỉ nhìn gã một cái, sau đó liền không thèm phản ứng lại, đối với kẻ thiếu chút nữa đã hại chết mình, làm hại nhà anh phải chịu nhiều đau khổ, Quý Thanh không chửi ầm lên đã là cực kỳ ôn hòa, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, anh sẽ chẳng nể mặt gã. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Thuận biết ngay là Quý Thanh sẽ có thái độ này, trong lòng có chút căm tức, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cười nhìn Giang Bình.
Giang Bình nói: “Đi ngang qua. Thế nào, gần đây làm ăn ra sao? Nghe nói quan ăn nhà anh cũng làm lẩu, chính là hương vị còn kém Thủy tửu lâu. Các người như vậy không thể được đâu, nhìn hổ lại vẽ thành mèo, thật là làm cho trò cười cho thiên hạ.”
Quý Thuận khóe miệng cứng đờ, nghĩ Giang Bình này vuốt mặt chẳng nể mũi, thật sự là không biết lời nào nên nói lời nào không
Thủy Tửu lâu làm ăn náo nhiệt, chẳng những có thức ăn mới mẻ, còn có món lẩu mới lạ, lôi kéo được rất nhiều khách tới, đoạt rất nhiều khách của quán rượu Bốn Mùa, tuy rằng quán rượu Bốn Mùa dựa vào mấy món ăn mới mà cướp lại được một ít khách, nhưng vẫn bị thiệt hại nghiêm trọng, hiện tại làm ăn rất trì trệ.
Mắt mở trừng trừng nhìn quán ăn đối diện cướp khách, đây là một chuyện khiến người ta tức nghẹn, nhưng lại không biết làm thế nào.
Đối với Quý Thuận mà nói, đây là đau đớn hai lần, bởi vì chủ cái quán kia lại là người em trai gã từng xem thường nhất, còn đã chặt đứt quan hệ rồi. Nhìn Quý Hòa phất lên nhanh chóng nhìn mà đỏ cả mắt, đối mặt với mấy ánh nhìn của người khác gã cũng rất căm tức Cho nên Quý Thuận đã không vừa mắt Quý Hòa cùng cực, nhưng mặt ngoài vẫn khách sáo, dù sao Quý Hòa hiện tại có tiền, lại cùng quan hệ tốt với cả nhà Quý Đại Phát, còn lui tới với Giang gia Nghiêm gia giàu có, gã không muốn đắc tội.
Trong lòng Quý Thuận không thích Quý Hòa, thấy Quý Thanh không để ý tới mình, Giang Bình còn vì Quý Hòa mà châm chọc, nếu không phải mấy ngày nay ở quán rượu luyện da mặt dày lên thì thật không chịu nổi. Trong lòng gã chửi mẹ mình vài tiếng, sau đó nở nụ cười nói: “Còn may còn may, nhưng giờ chỗ Quý Hòa làm ăn càng ngày càng tốt, cậu xem khách nhiều thế này, người nhiều dễ có chuyện, hôm nay chỗ Quý Hòa nhiều người xem náo nhiệt như vậy, chắc làm ăn tốt lắm.”
“Chỗ Quý Hòa xảy ra chuyện gì?” Giang Bình vừa nghe lập tức hỏi, vừa rồi y đã cảm thấy có chuyện xảy ra.
“Vào xem sẽ biết.” Quý Thanh nói, không muốn nhìn mặt Quý Thuận, lập tức đi vào Thủy tửu lâu.
Giang Bình thấy Quý Thanh đi vào, cũng bỏ lại Quý Thuận theo vào.
Quý Thuận hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Quý Tuấn, cười nói: “Cậu em Quý Tuấn, mau vào đi, hôm nay bên trong hình như là em họ cậu Trương Lan xảy ra chuyện, nếu cậu đã đến rồi thì làm chủ cho nó, nếu không hôn sự về sau của nó cũng phiền toái.”
Quý Tuấn sầm mặt, thấy mấy người bên cạnh nhìn mình, nghĩ đến lời Quý Thuận nói, cấp tốc đoán được Trương Lan khẳng định đã gây ra chuyện gì không hay ho, nếu không sao lại phiền toái cho chuyện hôn sự ngày sau? Một đứa song nhi, ở trong quán ăn xảy ra chuyện, còn liên quan tới hôn sự, điều này có thể là chuyện không hay ho gì? Không chừng thật mất mặt Quý Tuấn thật sự hối hận vì đã tới đây, nhìn ánh mắt người bên cạnh, mình quả thực đã thành một trò cười Nhưng Quý Tuấn vẫn không thể rời đi, chỉ có thể nhanh chóng chen vào trong Thủy tửu lâu.
“Mọi người nói xem, song nhi nọ va vào trên người ông chủ Thủy Tửu lâu, còn hôn người ta nữa, chẳng phải là sẽ gả cho người ta hay sao? Tôi nghe nói ông chủ kia trong nhà có phu lang, xem ra là một người thích song nhi, khẳng định sẽ lấy về.” Một người nói thế.
Quý Thuận vốn đã định về quán rượu Bốn Mùa, vừa nghe lời này trợn tròn mắt, gã vừa rồi chỉ nghe nói có một song nhi ngã từ trên cầu thang xuống, va phải một người đàn ông. Gã biết Trương Lan đi vào, nghĩ có thể là y, lại không nghĩ rằng nhân vật còn lại là Quý Hòa Ha ha, ông trời có mắt
Trong lòng Quý Thuận nghĩ giờ thì hay rồi, Quý Hòa không phải sống rất tốt hay sao? Gã lại muốn nhìn xem ngày lành của Quý Hòa còn tiếp được bao lâu? Trương Tiểu Dư còn đang có thai cơ đấy, Quý Hòa nơi này lại gây chuyện, trong nhà khẳng định loạn Trương Lan này mà không chịu bỏ qua, nếu thật vào cửa nhà Quý Hòa, vậy về sau gia đình Quý Hòa còn có thể an bình mỹ mãn giống như bây giờ hay sao? Ngẫm lại Quý Thuận đã muốn cười.
Không được, mình cũng phải vào xem Quý Thuận nghĩ như vậy, lập tức xông vào Thủy Tửu lâu, biết bọn Quý Hòa đang ở trong phòng, gã lập tức chen người đứng trước cửa, đi vào.
“Quý Hòa Đồ khốn nạn Nếu không phải anh thì tôi sao lại ra thế này” Quý Thuận vừa vào cửa chợt nghe tiếng Trương Lan mắng Quý Hòa như vậy, trên mặt vui vẻ.
“Hòa Tử, mày cũng là đàn ông, làm ra loại chuyên này thì phải phụ trách với Trương Lan Cho dù trong nhà mày đã có một phu lang, nhưng hiện tại trong nhà mày cũng nuôi thêm được một miệng ăn, rước Trương Lan vào cửa thì có làm sao. Vừa lúc Tiểu Dư hiện tại thân mình nặng nề, Trương Lan vào cửa quá thích hợp.” Quý Thuận nhìn thấy Trương Lan đang ngồi ở chỗ kia đỏ mặt trừng Quý Hòa, cho rằng Trương Lan đang trách cứ Quý Hòa, lập tức hát đệm.
Người trong phòng đều nhìn về phía Quý Thuận, có tức giận trừng gã, có vẻ mặt châm chọc, có người buồn cười, có người ngơ ngác.
Giang Bình buồn cười mà nói: “Quý Thuận, anh đang nói bậy bạ gì đấy?”
Quý Thuận nói: “Tôi nào có nói bậy, nếu Quý Hòa chiếm lợi từ Trương Lan, mặc kệ có phải cố ý hay không, đều phải chịu trách nhiệm. Nếu không để Trương Lan vào cửa, về sau Trương Lan còn có thể gả cho ai đây? Ai sẽ lấy một song nhi đã hôn người đàn ông khác rồi cơ chứ?”
Giang Bình ha ha cười vài tiếng, chỉ vào Quý Thuận nói: “Trách không được Quý Hòa chặt đứt quan hệ với các người, cái kiểu này không chặt đứt không được Anh biết cái gì mà nói lung tung A Hòa? Việc này chẳng liên quan gì tới A Hòa hết Nếu có quan hệ thì cũng là có người gây rối. Không biết mà nói lung tung, tôi thật hoài nghi việc này có phải do anh an bài hay không”
Giang Bình nói tới đây thì tắt nụ cười trên mặt, nghĩ thầm rằng sống với mấy cái người này, ngày tháng trước đây của Quý Hòa không biết khổ ra sao, may mà giờ đã thoát, người như thế vẫn nên về phe anh trai Giang Khang đi, để bọn họ tính kế lẫn nhau
Quý Thuận sửng sốt, nghĩ đây là có chuyện gì, chẳng lẽ mình sai rồi? Nhìn vẻ mặt của mọi người, gã cảm thấy không khéo mình sai thật, trong lòng không khỏi luống cuống.