Mục lục
Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu: beta-ed

Quý Đại Phát cùng hai cha con Điền gia về thôn, trên đường nói về Quý Hòa.

Điền Đại Cường nói: “Thằng nhỏ Quý Hòa chắc lần này biết khôn không yếu mềm như trước kia nữa, nhìn cũng khiến người ta thích, chỉ tiếc thân thể kia. Ai, chỉ ngóng trông ông trời mở to mắt, để cho nó đừng chịu khổ nữa, bệnh kia không cần tái phát.”

Điền Tiến Đa nói: “Con thấy cậu ta lúc không phát bệnh tốt lắm, chỉ cần không làm việc nặng thì tám phần sẽ không phát bệnh nữa. Cho dù về sau cậu ta một thân một mình sống khổ chút, cũng thoải mái hơn so với lúc ở cái nhà kia, cái nhà kia thật coi cậu ta làm cu li mà sai này sai nọ, cũng chỉ có cậu ta mới nhìn được, phải con thì đã sớm chạy.”

Quý Đại Phát thở dài nói: “Chỉ mong ông trời mở mắt. Trong nhà tôi cũng không dư tiền, nếu không cũng giúp cho nó ít nhiều. Cái nhà kia rất là nhẫn tâm, cứ như vậy đuổi nó ra ngoài. Ngay cả bộ quần áo cũng không cho lấy. Mẹ tôi trên trời không biết có giận quá hay không. Cũng là tôi vô dụng.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Điền Đại Cường khuyên nhủ: “Ông cũng đừng khó chịu quá, cái nhà Quý Đại Tài kia ông còn không biết sao? Bọn họ đối xử với nhà ông như thế nào? Đến ngay anh cả là ông mà còn đối đãi như vậy, chớ nói chi là với Quý Hòa, Quý Hòa chính là sao chổi trong mắt bọn họ mà. Tôi thấy Quý Hòa rời khỏi căn nhà kia cũng tốt, ông không còn cảnh nhớ nó mà chỉ có thể nhìn, giờ muốn gặp là gặp, chị nhà cũng sẽ không buồn bực ông nữa.”

“Đúng vậy, đúng vậy, bác gái Quý là người tốt, bác ấy chỉ tức nhà Quý Đại Tài thôi, hiện tại Hòa Tử đã chặt đứt với bên ấy, trong lòng bác ấy cũng đồng tình với Hòa Tử đi?” Điền Tiến Đa xen vào nói: “Cháu thấy Hòa Tử rất tốt tính.”

Điền Đại Cường cười mắng: “Mới một ngày đã Hòa Tử Hòa Tử gọi không ngừng, mày với nó y chang một tính.”

Điền Tiến Đa cười hì hì nói: “Trước kia con cũng không hợp tính cậu ta đâu, chỉ thấy người đâu mà vừa ngu vừa nhát gan, bị người nhà bắt nạt ngay cả rắm cũng không dám phóng, con nít ranh cũng dám hắt nước bẩn lên người, quá vô dụng. Nhưng hiện tại con cảm thấy cậu ta thay đổi rồi, xem ra bị cái tên Quý Tuấn kia đẩy vào sông làm tỉnh cả người, cái tên Quý Tuấn kia cũng coi như chó ngáp phải ruồi làm được một chuyện tốt.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ba người nói chuyện đến trong thôn, chào nhau thì ai về nhà nấy.

Quý Đại Phát vào cửa liền nhìn thấy vợ mình đang ở trong sân ngồi thêu hoa, nhìn trời đã bắt đầu tối, đi qua đi nhẹ giọng nói: “Trời đã tối rồi, đừng thêu nữa, mắt bà không tốt như ngày xưa đâu.”

Trương thị vợ Quý Đại Phát cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không thêu thì sao? Trong nhà không cần tiền đấy? Về sau lại thêm một người phải chăm lo, chỉ trông vào mình ông mà được à? Làm ông mệt muốn chết rồi thì trụ cột nhà này ngã xuống. Phải ngã thì cũng phải là tôi ngã, tôi không mù được.”

Quý Đại Phát nhìn vợ mình cổ gầy như sắp gãy đến nơi, trong lòng áy náy, thở dài một tiếng nói: “Tôi thấy thể trạng Tiểu Hoà vẫn được, chỉ cần không tái phát cái bệnh kia, về sau cuộc sống sẽ ngày càng tốt. Nó bị bệnh lần này coi như đã tỉnh hồn, không né tránh như ngày trước, biết lễ phép rồi. Nó sẽ nhớ kỹ bác gái đối tốt với nó. Nói không chừng đến lúc đó còn có thể đỡ đần cho Thanh Nhi nhà mình, cũng có thể làm chỗ dựa cho Lam Nhi.”

Trương thị rốt cục ngẩng đầu, xoay xoay cái cổ nhức mỏi, nói: “Thật thế thì tốt, nhưng tôi cũng không quá trông cậy vào. Lần này nó làm được một chuyện thẳng sống lưng nhưng ai biết sau này thế nào? Đều nói bản tính khó dời, thằng cháu ông tính tình rất mềm yếu. Trước đây ông cho nó ăn, bị mấy đứa cháu trai cháu gái nhìn thấy, mới doạ mấy câu đã nhường cho bọn nó ăn, ông phát hiện thì nhìn nó ăn nó cũng không dám ăn, sợ trở về bị đánh. Cuối cùng lại khiến nhà mình chật vật, hừ, ai biết về sau nhà anh em ông cho nó sắc mặt tốt nó lại trở về bán mạng? Đến lúc đó nó về làm trâu làm ngựa cho nhà người ta, chỉ có lòng tốt của mình là bị dẫm đạp thôi.”

Trương thị nói chính là chuyện trước kia, Quý Hòa là cháu trai của Quý Đại Phát, lại có mẹ ông phó thác, nhìn y sống không tốt sao có thể giương mắt nhìn, thường hay cho y ít đồ ăn, chỉ là cuối cùng còn bị mấy mẹ con Phùng thị gây sự đến tận cửa, nói ông cho Quý Hòa quả dại có độc, Đại Sơn ăn vào tiêu chảy, bắt ông trả tiền tìm thầy thuốc. Quý Đại Phát khi đó quả thật có cho Quý Hòa quả dại, nhưng sao ông lại không phân biệt được quả dại nào có độc hay không, tự nhiên là không thừa nhận. Nhưng Phùng thị kéo Quý Hòa bắt y làm chứng, Quý Hòa cuối cùng thừa nhận Đại Sơn ăn trái cây do y đưa cho. Tuy nói không thể chứng minh Đại Sơn sau đó có ăn thêm trái cây nào khác nữa không, có phải do thế mà mới trúng độc không, nhưng Quý Đại Phát cũng không thể phủi sạch.

Một lần đó nhà Quý Đại Phát ăn mệt, tiền trị bệnh cho Đại Sơn nhà bọn họ ra một nửa, nếu không phải Trương thị về nhà mẹ đẻ vay tiền thì tiền thuốc cho Quý Thanh cũng suýt gom không đủ. Tuy rằng về sau Quý Hòa có khóc nhận lỗi, Quý Đại Phát cũng biết Quý Hòa chỉ nói lời thật, nhưng bởi vì cảm thấy mắc nợ người nhà mình nên ông không đối xử với Quý Hòa như trước nữa, dù còn quan tâm nhưng cũng không cho y đồ ăn thường xuyên nữa, mà Quý Hòa cũng sợ lại gây chuyện cho bọn họ, nên kêu ông không cần lo cho y, từ đó về sau trốn tránh ông.

Nghĩ đến chuyện cũ, sắc mặt Quý Đại Phát không tốt lắm.

Trương thị nhìn bộ dạng đó của ông, lại sợ trong lòng ông nghẹn, nói: “Thôi, tôi cũng chỉ nói thế thôi, thằng nhỏ Quý Hòa kia cũng không xấu, chúng ta cũng không thể bởi vì bị rắn cắn một lần mà sợ dây thừng mười năm có phải không? Nể tình nó chặt đứt quan hệ với cái nhà kia, tôi đối tốt với nó thêm một lần. Nhưng tôi cũng nói trước với ông, nếu nó mà còn dây dưa với cái nhà kia thì đừng trách tôi không nhận đứa cháu trai này của ông Tôi cũng không muốn liên hệ gì tới cái nhà khốn nạn kia”

“Được, tất cả nghe bà”

“Cha, mẹ, cơm xong rồi, hai người vào ăn đi.” Giọng nói trong trẻo vang lên, một thiếu niên đi ra từ phòng bếp, quần áo trên người giặt đến trắng bệch nhưng sạch sẽ. Lớn lên chỉ coi là thanh tú, nhưng mặt mày sáng sủa, hiển nhiên rất có sức sống. Cậu ta nhìn Quý Đại Phát nói: “Cha, Quý Hòa kia đổi tính thật hả? Không ủ rũ giống gà bệnh như trước nữa sao?”

Quý Đại Phát trừng cậu ta một cái nói: “Nói bậy bạ gì đấy? Đó là anh họ con, sao lại nói anh thế được”

Trương thị cũng sẵng giọng: “Lam nhi”

Quý Lam bĩu môi, hừ một tiếng nói: “Con chỉ nói thật thôi mà, cho dù là anh họ cũng là của cái nhà kia, người nhà kia không ai tốt cả Đừng nhìn anh ta ủ rũ, ai biết trong bụng nghĩ gì, nói không chừng đen thui. Không nói cái khác, cứ nói chuyện năm đó, nếu anh ta mà có lương tâm thì sao không nói đỡ cho cha, chỉ cần anh ta mở miệng thì nhà mình cũng không cần tiêu uổng tiền. Nói không chừng bệnh của anh cũng có thể chữa khỏi”

Quý Lam nghĩ mấy năm nay có mấy người cứ lấy chuyện kia mà chọc ngoáy cậu ta, còn có anh trai sinh bệnh đau khổ thì trong lòng liền không thoải mái. Cậu ta cũng biết Quý Hòa khó xử, nhưng mà Quý Hòa chỉ biết rúc cổ, thật khiến cậu ta thấy khinh thường.

Quý Đại Phát cũng biết Quý Lam mấy năm nay chịu tủi thân, không tiện dạy bảo, chỉ có thể nói: “Khi đó nó còn nhỏ, sợ bị đánh. Hiện tại nó rời khỏi cái nhà kia, về sau sẽ không như vậy nữa. Con xem về sau nó ra sao, nếu là tốt thì gọi một tiếng anh, đối tốt với anh, nếu nó không tốt thì con không cần để ý tói nó. Như vậy được rồi chứ?”

Quý Lam thấy mẹ nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể nói: “Con sẽ xem biểu hiện của anh ta, nếu anh ta vẫn cái dạng cũ thì con sẽ đánh anh ta răng rơi đầy đất”

Quý Đại Phát cùng Trương thị có chút dở khóc dở cười, vừa muốn quở trách, chợt nghe đến trong phòng truyền ra tiếng ho khan, tất cả đều biến sắc. Trương thị để Quý Lam đi dọn cơm, bà với Quý Đại Phát cùng chạy vào trong phòng.

Quý Hòa một đêm ngủ thơm ngọt, đứng lên rồi thì rửa mặt chải đầu sạch sẽ lại đi bắt con cá làm món cá hấp xì dầu, lại nấu cháo ngô đặc, ăn tròn cả bụng, lòng vòng quanh sân một lúc mới cảm thấy thoải mái. Hắn muốn lên núi đi dạo, nếu có thể bắt mấy con gà rừng thỏ hoang về thì tốt rồi, cá ăn ngon, nhưng có thể đổi món thì càng tốt. Hắn cũng muốn làm quen với hoàn cảnh nơi này một chút, trong núi toàn bảo bối đó, hắn không thể đứng yên nhìn được.

Quý Hòa đã nghĩ ra vài cách kiếm tiền, chính là bán cá cùng món dân dã.

Cá bắt rất dễ, hơn nữa hắn cảm thấy cá trong sông còn không ít, đến lúc đó kiếm tiền nhất định sẽ dễ dàng. Món dân dã còn chưa rõ ràng lắm.

Quý Hòa nghe Điền Tiến Đa nói núi Tây tương đối yên bình, chỉ có một ít chim trĩ thỏ hoang, không nhiều lắm, gặp được phải xem vận may. Thú hoang đều ở núi Bắc, nhưng núi Bắc cũng nguy hiểm, địa hình hiểm trở, cây cối rậm rạp, không quen thuộc sẽ bị lạc đường, nghe nói có gấu, sói cùng lợn rừng, nếu gặp phải khó chạy thoát, người trong thôn biết săn thú đều không dám đi vào một mình, đều kết bạn đi vào. Nơi đó hươu nai hay chim trĩ thỏ hoang cũng rất nhiều, cũng bởi vì nhiều cho nên động vật nguy hiểm có ăn, bình thường chúng cũng không rời núi, ngay cả núi Tây cũng không thường đi, chỉ làm ổ ở núi Bắc, trong thôn cũng không có nguy hiểm gì.

Quý Hòa nghe đã thấy đó là một ngọn núi vàng, nghĩ mình có linh tuyền, đến lúc đó đào cái bẫy, bỏ ít linh tuyền vào trong, nhất định có thể dẫn mấy con động vật tự nhảy vào trong, mình chỉ cần đi nhặt là được. Gặp được động vật nguy hiểm cũng không sợ, dùng linh tuyền gạt bọn nó, còn có thể chờ lúc chúng nó lao về phía linh tuyền thì chế trụ chúng nó.

Nghĩ hay lắm, nhưng Quý Hòa cũng hiểu được hiện tại thân thể này còn quá yếu, tốt nhất chờ cường tráng thêm một ít hãy đi núi Bắc, hiện tại đi trước núi Tây thử thời vận, có thể bắt mấy con gà rừng thỏ hoang là được.

Quý Hòa đã hỏi thăm, ngày mai có họp chợ cách thôn mười mấy dặm, bắt ít thú hoang với cá đi bán vừa lúc kiếm chút tiền, cũng mua thêm vài thứ trong nhà dùng, tốt nhất là mua được ít gạo và mì, hắn cũng không muốn dạ dày mình chịu tội nữa.

Giấu hết đồ trong nhà đi, khoá cửa lại, Quý Hòa liền lên núi.

Hiện tại đúng là mùa xuân, cỏ cây đã nhú xanh, nhưng còn chưa quá tươi tốt, ánh mặt trời vàng kim rơi qua tán lá, bóng râm loang lổ, có thể nghe được tiếng lá bị dẫm dưới chân cùng với tiếng các loại chim hót khắp nơi, trong không khí có mùi bùn đất mùa xuân trộn lẫn với mùi cỏ cây.

Quý Hòa lúc thì nhìn lá cây xanh non, lúc thì nhìn hoa dại không biết tên nở trong bụi cây, lúc lại nhìn chim trên cây, cười tươi tắn. Mấy hôm trước hắn cũng lên núi, cũng có một ít hiểu biết với hoàn cảnh nơi này, nhưng khi đó chưa rời khỏi Quý gia, nào có thoải mái như bây giờ. Hắn cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, tính toán hôm nay nhất định phải làm một mẻ, ngày mai đi chợ còn bán lấy tiền mua đồ.

“A”

Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, nụ cười trên mặt Quý Hòa biến mất, nhăn mày, vẫn bước nhanh về phía có tiếng kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK