Mục lục
Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu: beta-ed

Vợ thầy thuốc Hoa Vu thị vừa nghe Quý Lam nói, mặt lập tức liền xụ xuống, chống thắt lưng nói: “Quý Lam, cậu nói thế là có ý gì?”

Quý Lam mở miệng, hừ nói: “Tui nói còn chưa đủ trắng ra à? Bà nghe không hiểu sao? Nghe không hiểu thì bà tức cái gì? Chẳng lẽ ngay cả tốt xấu cũng không phân biệt được đã muốn chống thắt lưng làm ấm trà?”

Trương Tiểu Dư cong miệng cười, Quý Lam vẫn độc miệng như vậy, động tác này của Vu thị không phải y chang cái ấm trà sao?

Vu thị thấy Trương Tiểu Dư cười, trừng mắt nhìn Trương Tiểu Dư một cái, vừa thấy liền phát hiện Trương Tiểu Dư thay đổi không ít, trên mặt có nhiều thịt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt hiện tại trong trắng lộ hồng, dưới ánh mặt trời còn như sáng bóng, quần áo mặc trên người cũng không giống khi xưa vừa cũ vừa rách, một miếng vá cũng không có, tai cùng ngón tay đều lấp lánh ánh bạc, cuộc sống hiện tại chắc vừa dễ chịu lại giàu có, nghĩ lại vẫn là mình hại Trương Tiểu Dư bị Giản gia từ hôn, bà ta cảm thấy Trương Tiểu Dư trong họa có phúc. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tiểu Dư, cậu không phúc hậu vừa thôi, người khác mắng tôi cậu còn cười Nhìn cậu giờ sống tốt nhỉ, tích đức nhiều lên mới giữ được ngày lành này, biết đâu ngày nào đó ông trời lấy lại phước”

“Người tốt làm việc thiện tự nhiên là tích đức, người xấu thì không cần, đó là làm ác, tui cũng không dám.”

Trương Tiểu Dư thản nhiên mà cười nói, cậu cũng biết là Vu thị lắm miệng tới nhà họ Giản truyền tin, lúc này mới khiến mình bị từ hôn, làm hại mình thiếu chút nữa bị Trương gia bán cho Vương chủ bạc làm tiểu thị, tự nhiên không khách khí với bà ta.

Vu thị trừng mắt nói: “Được lắm, thật sự là đi theo người nào học kẻ đó, cậu với Quý Lam hai đứa đều mồm miệng sắc sảo như nhau, cẩn thận về sau chết bị rút răng Quý Hòa, cậu cũng phải quản phu lang nhà cậu đi chứ, cuộc sống vất cả lắm mới tốt lên, đừng để cậu ta làm cho bại gia Cậu bảo cậu thật vất vả mới phất lên, lấy về phu lang như vậy, còn để miệng lưỡi phu lang nhà mình báo hại, không sợ chết yểu hay sao” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Lam lông mày khẽ nhướn mắng: “Nghe bà bậy bạ Bà mới là…”

“Lam nhi”

Trương thị kéo lấy Quý Lam, Quý Lam vẫn là song nhi chưa gả đi, ở bên ngoài mắng chửi người ta như vậy thì không tốt lắm. Bà đi lên trước một bước nghiêm mặt nói với Vu thị: “Thím hai Hoa Con trẻ không hiểu chuyện cái gì cũng dám nói, thím già rồi nên hiểu cái gì nên nói không nên nói”

Quý Đại Phát cũng đứng bên hừ một tiếng, ông là đàn ông đàn ang không tiện cãi nhau với đàn bà, nhưng phải cho Vu thị biết ông cũng không vui lòng.

Vu thị vừa thấy đối diện người đông thế mạnh, người thì xị mặt, người thì cười như không, toàn những kẻ không dễ bắt nạt, không khỏi lui ra phía sau một bước, giật nhẹ khóe miệng nói: “Tôi đây đi lên chào hỏi tử tế, bị song nhi nhà chị không nể mặt mũi gì mà nói như thế, Tiểu Dư còn chê cười tôi, còn không cho tôi quở trách vài câu hay sao? Các người đừng bắt nạt người khác”

Quý Lam lật mắt xem thường: “Tui nói đều là lời thật, còn có Tiểu Dư cười một chút thì mắc mớ gì tới bà? Bà là Thiên Vương lão tử sao, còn không cho người ta cười một chút?”

Vu thị lập tức chỉ vào Quý Lam nói: “Đấy các người xem đi”

Trương thị trừng mắt nhìn Quý Lam, lại nói với Vu thị: “Thôi đi, nói chuyện với thím thật mệt quá, tôi cũng lười so đo, thím không có việc gì thì đi trước đi.”

Vu thị lại không muốn đi, bà ta nhìn thấy trong tay Quý Đại Phát cầm theo vò rượu còn có cái sọt trong tay Trương thị, cười nói: “Các người đi đâu đây? Không phải là tới Điền gia đi? Ôi Hôm nay chính là ngày Điền gia tới thôn Đào Hoa, đúng là ngày lành, các người tới chúc mừng người ta đấy hả? Tôi bảo này, với cái thanh danh kia của nhà kia thì các người không nên tới vẫn hơn, cho dù quan hệ ngày trước có tốt mấy thì về sau cũng tránh xa một chút, nhất là đừng để song nhi trong nhà sang chơi, nếu không lại khiến người ta nói ba nói bốn, hớ hớ hớ…”

Vu thị che miệng phát ra một tràng cười rất là khiến người ta nổi da gà.

“Giỏi lắm Vu thị Ở sau lưng nói xấu người ta cũng không sợ hỏng lưỡi Còn dám châm ngòi vớ vẩn Xem tôi có xé rách miệng mụ ra không”

Vu thị còn đang cười, chợt nghe phía sau có người mắng bà ta, sau đó cảm thấy da đầu tê rần, thì ra là có người nắm tóc, bà ta ăn đau vươn tay đi cứu tóc mình, nhưng tay mới vừa vươn ra đi tới bị người kéo tóc lật người lại, một cái giày đánh tới, đánh cho bà ta sao trăng bay tán loạn. Không đợi lấy lại *** thần, đã bị người dùng đế giày đập cho hơn mười cái. Bà ta phục hồi lại *** thần mà bắt đầu phản kháng, khóc cha gọi mẹ giãy dụa.

Người đánh đúng là thím Điền, bà đi mời một nhà Quý Đại Phát qua ăn cơm, kết quả mới vừa đi tới nơi này liền nghe được Vu thị châm ngòi quan hệ nhà mình với nhà Quý Đại Phát, làm bà tức điên. Nếu đổi thành bình thường có thể bà sẽ không ra tay, nhưng hiện tại thanh danh nhà bà có tổn hại, cơn tức không chỗ xả, vừa lúc tiết giận lên Vu thị không có mắt này.

Trương thị sửng sốt một khắc, vội vàng đi qua can ngăn, tuy rằng bà cũng muốn đánh Vu thị, nhưng mà đánh người ta bị thương thật thì hai người nhà họ Hoa cũng không phải đèn cạn dầu.

Thím Điền ngừng tay, đi giày vào chân, nhổ một bãi về phía Vu thị, mắng: “Về sau mụ mà cón dám nói hưu nói vượn có tin tôi xé miệng mụ ra thật hay không Dù sao thì thanh danh của bà đây cũng chẳng phải dễ nghe, xấu xa hơn nữa cũng chẳng ăn nhằm gì”

Vu thị ngoại trừ mặt bị đánh một chút, thì mấy lượt đế giày đều đánh vào sau lưng cùng cánh tay, trừ đau thì cũng không làm sao, ngơ ngẩn trong chốc lát, kịp phản ứng lại thì ngồi bệt xuống đất chuẩn bị khóc gào, vừa mới há miệng, chỉ thấy thím Điền hùng hùng hổ hổ lại muốn tháo giày, bà ta lập tức liền câm miệng.

Quý Hòa cười lắc lắc đầu, nghĩ Vu thị này thật sự là thiếu đánh, đối phó người như vậy thì phải giống như thím Điền mới cảm thấy hết giận.

Trương thị đi qua đỡ Vu thị dậy, khuyên nhủ: “Thím cũng đừng làm ầm lên nữa, ai bảo thím nói xấu người ta, đều là người cùng thôn, như thế thì còn ra thể thống gì?”

Vu thị oán hận giày khỏi Trương thị nói: “Hai nhà các người có giữ thể thống còn đánh tôi đấy thôi Tôi muốn đến nhà trưởng thôn tố cáo các người”

Vu thị nói xong xoay người chạy như bay về phía nhà của Lâm Vĩnh Tân.

Thím Điền mắng: “Còn dám đi tố cáo, tôi xem mụ tố ra cái cóc gì Bà đây theo cùng”

Quý Lam vỗ tay nói: “Đúng thế Theo cùng Ai sợ bà ta, tí nữa cũng nói bà ta đánh thím, trưởng thôn nhiều chuyện phải lo như thế hơi đâu mà quản đàn bà con gái đánh nhau? Thím Điền, thím yên tâm, cháu làm chứng cho thím”

“Cái đứa chuyên gây chuyện này Nếu không phải con trêu chọc mụ thì làm gì có lắm chuyện như vậy? Về sau cũng phải quản con cho chặt, nếu không về sau phải làm sao?” Trương thị chỉ chỉ cái trán Quý Lam, miệng tuy nói như vậy, nhưng lại không trách Quý Lam mấy, bà cũng hiểu được song nhi nhà mình hơi độc miệng nhưng không oan uổng Vu thị.

Quý Lam sờ trán nói: “Mẹ, mẹ cho là con không nói gì thì bà ta sẽ nói lời hay sao?”

Thím Điền nói: “Lam nhi nói đúng đấy.”

Quý Đại Phát nói: “Thôi được rồi, mọi người đi trước, tôi qua nhà trưởng thôn nhìn xem, đừng làm ầm lên là được, không thì cơm nước mất ngon.”

Quý Hòa nói với thím Điền: “Mẹ nuôi, mọi người về nhà đi, con đi với bác cả.”

Trương Tiểu Dư cũng nói với thím Điền: “Mẹ nuôi, đi thôi, mẹ đánh cũng hả giận rồi, đừng đi chọc tức Vu thị kia nữa.”

Thím Điền cũng không phải kẻ ngu ngốc, biết bọn họ có ý tốt, cũng không lắng nhằng, chỉ nói bọn họ bảo là mình cũng bị đánh, như vậy Vu thị kia cũng chẳng gây được sóng gió gì.

Quý Đại Phát cùng Quý Hòa tới chỗ trưởng thôn hỏi thăm mới biết Vu thị căn bản không hề tới, Lâm Vĩnh Tân biết chuyện rồi thì lắc đầu cười cười, nói bọn họ yên tâm, việc này ông khẳng định sẽ không quản, Vu thị lại không bị đánh chết hay tàn phế, chỉ là tranh chấp giữa hai bà, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng quản thì lại chẳng mệt chết Ông cũng biết Điền Tiến Đa không cần lấy Đào Hồng, vui thay cho Điền Tiến Đa, nếu không phải Trương Ngọc Nga ra mặt ngăn cản thì nói không chừng ông cũng muốn tới Điền gia uống vài chén.

Trương Ngọc Nga chờ người đi rồi mới không vui mà nói: “Không có việc ông góp vui làm gì? Cứ cho là không phải Điền Tiến Đa làm thì thanh danh nhà đó cũng không dễ nghe nữa, dạo này ông đừng thân cận nhà họ quá, ông là trưởng thôn, phải chú ý chút”

Lâm Vĩnh Tân thở dài, biết Trương Ngọc Nga cũng vì tốt cho mình, cũng không nói gì thêm.

Vu thị không tìm trưởng thôn cáo trạng, bà ta cũng không phải kẻ ngu, biết chút chuyện cỏn con hai mụ đàn bà đánh nhau mà đi tìm trưởng thôn sẽ chỉ khiến trưởng thôn có ác cảm, bà ta nói ra câu đấy cũng chỉ là tìm cho mình lý do chạy trốn khí thế một chút, nhìn bọn người Lâm Đại Phát còn tưởng thật đi tìm trưởng thôn, bà ta nhếch miệng cười, sau đó đi về nhà.

Thầy thuốc Hoa nghe xong Vu thị oán giận, không vui mà nói: “Bà bảo đang yên đang lành bà cứ thích chọc ngoáy người ta làm cái gì? Còn bị người ta bắt được, đánh cho cũng xứng đáng”

Vu thị cả giận: “Tôi là vợ ông đấy, ông còn bênh người ngoài?”

Thầy thuốc Hoa nói: “Bà xem bà đi, sao không biết khôn lên, Quý Thanh kia hiện tại khỏe lên, chỉ bằng đầu óc của nó, nói không chừng lại có tiền đồ Còn thằng Quý Hòa nữa, nó quen với Nghiêm gia, còn cứu con trai út của Giang đại địa chủ, chúng ta không nịnh bợ thì thôi cũng đừng đắc tội thêm chứ? Trước đắc tội bọn họ, tôi còn đang nghĩ xem tìm cách nào cho bọn họ quên thù, giờ thì bà lại đi thêm hận mới, bà đúng là bà vợ tốt của tôi”

Vu thị không phục mà gân cổ lên nói: “Tôi cũng là bị cái đứa song nhi chết tiệt Quý Lam kia chọc tức, còn có Trương Tiểu Dư cùng nó ở chung lâu thì mồm miệng cũng sắc nhọn, tức chết tôi rồi”

“Vậy bà chọc vào Điền gia làm gì? Điền gia bây giờ dù có xảy ra chuyện cũng đâu đến lượt bà trèo lên đầu.”

“Tôi cũng chỉ nói thế, lại nói con mụ Điền gia kia không ít lần coi thường tôi, tôi nói mụ ấy thì làm sao?”

Thầy thuốc Hoa trừng bà ta một cái, nói: “Tôi không nói với bà nữa, đi lấy bình rượu ngon trong nhà ra đây, tôi qua Điền gia xem sao, đi làm dịu quan hệ.”

“Còn tặng rượu cho bọn họ? Bọn họ đánh tôi đấy” Vu thị không vui lòng, chỉ muốn cào cho chồng mình vài phát.

Thầy thuốc Hoa nói: “Bà thì biết cái gì, chỉ có tiếp cận kẻ địch mới dễ dàng đối phó, bà bị đánh không phải cứ thế bỏ qua, về sau khẳng định tôi sẽ đòi lại cho bà.”

Vu thị vừa nghe lời này, bĩu môi, nhưng cũng tin vào đầu óc lanh lợi của chồng mình, tính gã sẽ không chịu thiệt, liền đi lấy rượu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK