Quý Hòa nhìn thấy Nghiêm Trung trong lòng liền vui vẻ, nghĩ mình đang định đi Nghiêm phủ bán mẫu đơn lại gặp được Nghiêm Trung, dù sao thì được ông ta giới thiệu sẽ thuận lợi hơn mình tự tìm tới cửa nhiều, chỉ là hắn vừa thấy sắc mặt Nghiêm Trung, nghĩ người này lại gặp việc gì khó đi, chẳng lẽ lại bởi vì mẫu đơn?
Chưởng quầy Bạch tự nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Trung, ân cần hỏi han là làm sao vậy.
Nghiêm Trung thở dài nói: “Ai Còn không phải bởi vì gốc mẫu đơn trắng bảo bối kia của Nghiêm viên ngoại nhà chúng ta sao Bảo bối kia lại xảy ra chuyện”
Quý Hòa vừa nghe chân mày cau lại, trong lòng mừng thầm, nhưng không để lộ ra. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Chưởng quầy Bạch kinh ngạc nói: “Lại xảy ra chuyện? Hay là lại bệnh nữa? Không phải nói đã mời một người chăm hoa mới hai ba ngày đã chữa khỏi cho cây hoa sao? Lúc này mới bao lâu, sao lại có chuyện nữa rồi? Không mời được người nọ đến sao.”
Nghiêm Trung tức giận nói: “Sao lại không mời người kia chứ, nhưng người ta cũng không chữa được Lần trước hắn chữa bệnh cho hoa, nhìn rất là khả quan, nhưng mới vài ngày đã ủ rũ còn hơn cả lúc trước Lá cây đều rơi xuống hơn phân nửa Nụ hoa trở nên khô quắt. Viên ngoại nhà chúng ta rất tức giận, lại mời người nọ tới, người nọ thế mà cũng không còn cách nào”
“Ai nha Thật là đáng tiếc gốc mẫu đơn kia, tuy rằng tôi chưa nhìn thấy nhưng thường nghe người ta nói tới, nói mẫu đơn kia tựa như tiên nữ hạ phàm. Cứ thế mà chết, thật sự là đáng tiếc đáng tiếc Ngay cả tôi là người ngoài nhìn thấy cũng đau lòng, Nghiêm viên ngoại phải đau thương biết bao.” Chưởng quầy Bạch thở dài liên tục, ông thật sự tiếc hận cho cây mẫu đơn kia, đây chính là cả rương bạc đó
Nghiêm Trung sắc mặt càng thêm buồn rầu, nói: “Viên ngoại nhà chúng ta bây giờ không màng cơm nước, không nói tới việc mẫu đơn sống không được ngài ấy khó chịu, càng sốt ruột hơn chính là trong phủ mời đông đảo khách quý đến ngắm hoa, thiệp đều đã phát ra ngoài, mà ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng trả lời nói muốn tới ngắm hoa. Còn có vài vị khách quý nói muốn mang mẫu đơn mà bọn họ chuyên tâm chăm sóc đến cùng thưởng thức. Nếu biết mẫu đơn trắng của Nghiêm gia chúng ta đã chết, nhất định sẽ rất mất hứng.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nghiêm Trung có mấy lời chưa nói, tiệc mẫu đơn này nói là mọi người cùng nhau ngắm hoa, kỳ thật cũng là đấu hoa, hoa của ai đẹp người đó có mặt mũi khoe khoang. Hơn nữa Nghiêm viên ngoại luôn mang tiếng là chăm mẫu đơn tốt, bây giờ lại trồng mẫu đơn đang yên đang lành thành mẫu đơn chết, khẳng định là rất mất mặt. Nghiêm viên ngoại đau lòng mẫu đơn là thứ nhất, sợ mất mặt mới là trọng yếu
Chưởng quầy Bạch an ủi: “Hiện tại cây mẫu đơn trắng kia còn chưa chết hẳn, không bằng thử lại biện pháp lần trước chúng ta nghĩ tới, dán thông báo treo giải thưởng đi, có câu gọi cao nhân tại dân gian, có lẽ có người có thể cứu sống mẫu đơn thì sao?”
Nghiêm Trung nói: “Tôi đã gọi người dán cáo thị rồi, chỉ mong thực sự có cao nhân xuất hiện. Không nói cái này nữa, chưởng quầy Bạch, hôm nay có đồ ăn tươi mới không, chuẩn bị một bàn.”
“Có, Quý Hòa đưa dã vật đến, đồ hắn đưa đều còn sống, rất tươi mới.”
Chưởng quầy Bạch chỉ Quý Hòa, nói: “Gặp anh tôi lại nhớ ra, Nghiêm phủ nhà lớn nhiều người, chắc cần nhiều thịt ăn. Quý Hòa bắt được nhiều thú hoang, chỗ các anh có muốn không? Nếu muốn, hắn có thể đưa tới đó.”
Chưởng quầy Bạch cũng muốn giúp Quý Hòa một phen, ông cảm thấy cậu chàng này tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng những câu nói đều nói hữu dụng, hơn nữa thái độ hào phóng, hiểu chuyện, thân thế lại đáng thương, có thể nâng đỡ một phen.
Quý Hòa chắp tay nói cảm ơn với chưởng quầy Bạch.
Nghiêm Trung nhìn Quý Hòa, nói: “Vậy về sau cậu có món ăn thôn quê thì đi hỏi quý phủ nhà chúng ta một chút, đi cửa sau, đứng cách cửa hỏi tôi là được.”
Quý Hòa lại nói lời cảm ơn với Nghiêm Trung.
Nghiêm Trung cũng không muốn nói nhiều với Quý Hòa, quay đầu tiếp tục nói chuyện cùng chưởng quầy Bạch, lại nghe Quý Hòa nói: “Nghiêm quản gia, vừa rồi tôi nghe ngài nói chuyện mẫu đơn. Đúng lúc tôi cảm thấy tôi trồng mẫu đơn tạm được, không biết có thể đi nhận cáo thị kia hay không.”
“A? Cậu trồng mẫu đơn?” Nghiêm Trung vừa nghe liền quay đầu lại, cao thấp đánh giá Quý Hòa, hơi không tin, Quý Hòa chỉ là anh nông dân chân đất, mẫu đơn là loài hoa quý giá, phải tỉ mỉ hầu hạ, hắn có thể hầu hạ tốt cho mẫu đơn sao? Hơn nữa trồng hoa không nhất định biết xem bệnh cho hoa. Người nghèo trồng chắc cũng là mẫu đơn bình thường, không quý giá như mẫu đơn mà Nghiêm gia trồng.
Quý Hòa gật đầu.
Nghiêm Trung nói: “Vậy cậu đi nhận cáo thị đi, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho hoa, viên ngoại nhà ta sẽ thưởng cho cậu không ít bạc. Dù là chữa không khỏi cũng sẽ không làm gì.”
Nghiêm Trung vẫn không tin Quý Hòa, nếu không đã trực tiếp dẫn Quý Hòa về phủ. Hắn cũng sợ mình dẫn một người vô dụng về, chữa không hết bệnh lại để viên ngoại trút giận lên đầu mình. Cho nên việc này ông ta cũng không quản.
Quý Hòa cũng không muốn Nghiêm Trung quản, chỉ có tự mình nhận cáo thì mới có thể ổn thỏa nhận bạc thưởng, bị người dẫn đi đến lúc đó ai biết tiền thưởng là bao nhiêu. Hắn nói ra chuyện này ở đây, cũng chỉ vì không muốn hai người có khúc mắc gì với hắn.
Quý Hòa cáo từ rời đi, đi thẳng đến Nghiêm gia, lần trước bỏ lỡ cơ hội, lần này nhất định phải bắt lấy, cho dù trong tay đã có vài cây mẫu đơn có thể bán tiền, ai lại ghét bỏ kiếm nhiều thêm một khoản bạc đâu cơ chứ?
Tại đường cái chỗ Nghiêm gia, quả nhiên thấy dán cáo thị, Quý Hòa nhìn lướt qua, không nói hai lời liền đi lên bóc ra, người hầu đứng bên cạnh không có cơ hội ngăn cản, chờ hắn bóc xong mới kịp phản ứng. Đi lên hỏi, biết được Quý Hòa quả nhiên nhìn hiểu chữ viết trên giấy, cũng thật là muốn đi xem bệnh cho mẫu đơn nhà viên ngoại, gã mới mang dẫn Quý Hòa đi Nghiêm gia.
Nghiêm viên ngoại là quan viên cáo lão về quê, phủ trạch tự nhiên rất khí phái, Quý Hòa cũng không thèm để ý, đời trước xem qua danh lam thắng cảnh còn khí khái hơn thế này nhiều. Nhìn thấy Nghiêm viên ngoại hắn cũng không khẩn trương, coi ông như mấy người nhà giàu bình thường, hành lễ với ông rồi liền nói ý đồ mình đến.
Nghiêm viên ngoại cũng không tin Quý Hòa lắm, nhưng hiện tại ông cũng không có biện pháp, có người tới xem bệnh vẫn tốt hơn không ai tới xem, mẫu đơn kia xem như đã chết, người nhìn qua đều nói chữa không khỏi, để xem thiếu niên nông thôn này có năng lực như thế nào? Ông cũng không muốn nhìn mẫu đơn sắp chết kia, bảo người mang Quý Hòa đi xem.
Quý Hòa vừa thấy mẫu đơn kia, nghĩ thầm nếu mình không đến, không có linh tuyền, mẫu đơn này chín phần là không sống được, nụ hoa sắp khô, lá cũng rụng còn thưa thớt, lác đác trên thân cũng là lá ố vàng khô héo, cả gốc cây đều ủ rũ. Hắn không biết xem bệnh cho hoa nên cũng không biết hoa này bị bệnh chỗ nào, nhưng hắn nghĩ bất kể bệnh gì thì có linh tuyền sẽ giải quyết được hết.
Quý Hòa làm bộ làm tịch gọi người lấy nước cùng phân bón, còn có các loại công cụ, sau đó bảo mọi người cách hắn xa chút. Hắn ở nơi đó xới đất, bón phân, thời điểm cầm thùng nước thì bỏ vào trong một lượng linh tuyền thích hợp.
Vì để cho Nghiêm viên ngoại nghĩ hắn rất tận tâm, Quý Hòa không vội vã đi ngay, ở lại bên cạnh hoa mẫu đơn một tiếng. Lần đầu tiên nên Quý Hòa không dám dùng nhiều linh tuyền lắm, chỉ cần để mẫu đơn này có chút biến hóa là tốt rồi. Thời gian này đủ để cho mẫu đơn hấp thu linh tuyền.
Linh tuyền không làm hắn thất vọng, gốc mẫu đơn trắng này vừa nãy nhìn còn ủ rũ, hiện tại đã có chút *** thần, cành lá không có vẻ mềm nhũn như trước.
Nghiêm viên ngoại nghe người hầu báo lại, lập tức có *** thần, vội vàng chạy đến hoa viên nhìn, quả nhiên giống như người hầu đã nói, gốc hoa này đúng là có chút chuyển biến tốt đẹp. Ông lập tức hơi cười với Quý Hòa.
“Nghiêm viên ngoại, trong nhà có việc, tôi phải về nhà trước, ngày mai tôi sẽ còn đến. Hôm nay hoa như thế này là đã ổn, cũng không cần tôi làm gì nữa.”
“Vậy được rồi, ngày mai cậu không nên đến chậm.” Nghiêm viên ngoại nghe Quý Hòa phải đi vốn còn muốn giữ lại, nhưng thấy hắn nói ở lại nơi này cũng không còn việc gì, nghĩ ngợi rồi cũng không giữ nữa, “Nhà cậu ở chỗ nào? Nếu cách xa thì ta kêu người đánh xe tới đón cậu.”
Quý Hòa cười nói: “Đa tạ Nghiêm viên ngoại, nhà tôi không xa, ngày mai tôi sẽ qua đây sớm.”
“Vậy cậu đi đi. Nghiêm Trung, đưa Quý Hòa mười lượng bạc, để hắn ăn một bữa cơm ngồi chuyến xe.” Nghiêm viên ngoại phân phó Nghiêm Trung, lại nói với Quý Hòa: “Quý Hòa, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho gốc mẫu đơn này, đến lúc đó chẳng những ta sẽ thưởng cho cậu 200 lượng bạc, còn đưa thêm cho cậu 300 Nhưng cậu nhất định phải tận tâm tận lực đấy”
“Đa tạ Nghiêm viên ngoại.”
Quý Hòa cười nói cảm ơn, cầm mười lượng bạc cùng Nghiêm Trung đang khen ngợi mình rời đi.
Quý Hòa nghĩ Nghiêm viên ngoại thật là hào phóng, hắn chỉ chữa bệnh cho mẫu đơn đã cho năm trăm lượng, vậy nếu như hắn bán một gốc cây còn đẹp hơn cả gốc này cho ông ấy, giá tiền thấp nhất cũng phải gấp bội Đến lúc đó tiền bán bốn gốc cây gộp lại. Quý Hòa nắm nắm tay, đối với tương lại của Trương Tiểu Dư có nắm chắc.
Mấy ngày kế tiếp Quý Hòa liền lui tới với trong thôn cùng trấn trên, mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại mỗi ngày một tốt lên, tuy rằng còn chưa khôi phục bộ dáng tươi tốt nhất, nhưng có thể thấy được sẽ không chết, hơn nữa có nụ hoa cũng sống lại. Kỳ thật nụ hoa đều có thể sống lại, chẳng qua Quý Hòa vì không muốn mình thể hiện quá nổi bật nên cắt vài nụ hoa đi.
Nghiêm viên ngoại vui sướng vạn phần, thái độ với Quý Hòa càng ngày càng ôn hòa, thậm chí định mời Quý Hòa đến nhà ông làm người làm vườn, hoa khác đều không cần chăm, chỉ chăm gốc cây mẫu đơn trắng này là được.
Quý Hòa tự nhiên cự tuyệt, hắn không định làm hoa tượng, nhưng hắn cũng đáp ứng Nghiêm viên ngoại về sau mẫu đơn trong nhà ông có chuyện gì thì cứ tìm hắn.
“Hòa Tử, ngày nào cậu cũng vội vàng kiếm tiền, có phải để cho Trương Tiểu Dư không?”
Điền Tiến Đa hỏi, Quý Hòa mấy ngày nay còn bận hơn hồi trước nhiều, người trong thôn đều bàn luận, nói Quý Hòa mỗi ngày đều gánh hai sọt nặng trịch lên trấn trên, không biết kiếm được bao nhiêu tiền rồi. Tất cả mọi người đều đỏ mắt, có người lớn gan đi núi Bắc đào bẫy rập, nhưng không có thu hoạch tốt như Quý Hòa. Có người xui xẻo còn gặp phải lợn rừng, thiếu chút nữa bị húc chết, người bình thường cũng không dám đi, chỉ có thể tiếp tục đỏ mắt, đều nói Quý Hòa may mắn quá.
Điền Tiến Đa nói: “Ông đưa tiền cho Trương Tiểu Dư, cậu ta cũng không giữ được, đều bị người Trương gia lấy đi thôi. Lại nói gần đây Trương Tiểu Dư chưa thấy ra ngoài, ông cũng không gặp được. Mẹ tôi kể Trương gia không khéo đã quyết định nhà chồng tương lai cho Trương Tiểu Dư. Trước khi đi lấy chồng thì không gặp được. Chờ cậu ta có chồng rồi, không nói cậu có gặp được hay không, chẳng lẽ cậu lại đưa tiền cho người ta sao? Mang tới cho người ta thêm phiền toái.”
Quý Hòa nhìn hắn nói: “Tôi sẽ không để cho Trương Tiểu Dư rơi vào tay người khác, tôi sẽ cứu cậu ấy.”
Điền Tiến Đa há to mồm, sau đó mãnh liệt vỗ bả vai Quý Hòa, nói: “Được lắm Nhưng ông định cứu thế nào? Chẳng lẽ định cướp người ra?”
Quý Hòa nói: “Xem tình huống đi, chỉ cần cậu ấy nguyện ý, tôi nhất định sẽ không để cho cậu ấy bị người Trương gia sắp đặt.”
“Hòa Tử, ông đây là thuần túy muốn báo đáp Trương Tiểu Dư, hay là coi trọng cậu ta?” Điền Tiến Đa hỏi.
“Nếu cậu ấy nguyện ý, tôi sẽ sống cùng cậu ấy cả đời.” mặt Quý Hòa hơi nóng lên, kiếp trước kiếp này đây là lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ cùng một người cả đời, tuy rằng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng vẫn đỏ mặt tim đập, lòng bàn tay đều hơi hơi đổ mồ hôi.