Mục lục
Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu: beta-ed

Quý Hòa nhìn những cây nho kia, tuy rằng mọi người đã rất cẩn thận nhưng trông chúng vẫn giống như bị tàn phá, hắn nghĩ nếu như không có linh tuyền thì thật không biết chúng sống được mấy cây.

Trương Tiểu Dư đứng bên người Quý Hòa, có chút lo lắng, nhưng cậu không nói gì, càng không biểu hiện gì, chỉ sợ ảnh hưởng tới tâm tình Quý Hòa, nhưng nhìn Quý Hòa vẻ mặt thoải mái, cậu nghĩ có lẽ hắn thật sự có phần nắm chắc, bản thân cũng phải có lòng tin với tướng công của mình chứ. Nghĩ như vậy, Trương Tiểu Dư thấy mình nhất định phải chăm lo thật tốt cho mấy cây nho này, để chúng mọc tươi tốt, năm nay kết thật nhiều quả vừa ngọt vừa to

“Yên tâm, mấy cây nho này nhất định có thể sống, chồng em ngay cả loại hoa cần chiều chuộng như mẫu đơn mà cũng trồng tốt, huống chi mấy cây nho này? Đến lúc đó cho em nho ăn không hết.”

Quý Hòa nắm chặt tay Trương Tiểu Dư nói, cho dù Trương Tiểu Dư không nói không biểu hiện gì nhưng hắn cũng biết, trong lòng cậu nhất định đang lo lắng, hai ngày này có không ít người nói ra nói vào, những người đó đều cho là hắn giúp Nghiêm viên ngoại mua nho. Họ nói luôn là Nghiêm viên ngoại thừa tiền nên mới không quan tâm mấy cây nho tổn thất nhiều hay ít, giống như đã xác định chúng nó sẽ chết hơn phân nửa. Mà ngay cả mấy người Quý Đại Phát Điền Đại Cường lớn tuổi trầm ổn cũng hơi thiếu kiên nhẫn khuyên hắn dừng kế hoạch đi nơi khác tiếp tục thu mua nho, nói cứ trồng đám nho này đã, thật sự không được thì chờ đến lúc trời bớt nóng hãy bứng cây về trồng, cùng lắm thì sang năm mới ủ rượu nho. Ngay cả bọn họ còn lo lắng, huống chi là Trương Tiểu Dư tuổi còn trẻ? <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa biết Trương Tiểu Dư ủng hộ mình nên cái gì cũng không nói, cảm xúc gì cũng không biểu lộ, nghĩ thầm rằng sống hai đời lấy được người bạn đời tốt như vậy, thật sự là trời cao ban ân.

Trương Tiểu Dư nhìn ánh mắt Quý Hòa, nghiêm túc mà nói: “Cho dù có tổn thất cũng không sao, chỉ có mấy lượng bạc thôi mà? Chúng mình có thể kiếm lại.”

Quý Hòa sờ sờ mũi, nghĩ phu lang của mình đang trấn an mình đó sao? Kỳ thật trong lòng em ấy vẫn có chút không tin mấy cây nho này có thể sống sót hết phải không?

Điền Tiến Đa nói với Quý Hòa: “Hòa Tử, đã trồng nhiều như vậy, còn định thu mua nho nữa sao? Cũng tàm tạm rồi mà?” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa nói: “Tiếp tục mua. Nếu thật sẽ chết phân nửa vậy càng phải mua thêm, chỉ có mua nhiều mới sống càng nhiều, mọi người không cần tiếc, mua hết hơn ba lượng bạc, dù có chết hơn nửa thì cũng chỉ mất một hai lượng, còn một nửa lại giúp chúng ta kiếm về gấp trăm lần ngàn lần tổn thất. Tính thử đi, ông tình nguyện tổn thất tiếp hay vì muốn bớt chút tổn thất mà không đi mua nho nữa?”

Điền Tiến Đa cắn răng nói: “Đương nhiên là tiếp tục mua”

Quý Hòa cười vỗ vỗ bả vai Điền Tiến Đa nói: “Được rồi, ông đừng đau lòng nữa, hiện tại tiền trong tay có tổn thất, nhưng mà dù có tiêu hết thì không phải còn có thôn trang này sao? Không phải còn có những mảnh đất ruộng ngoài thôn trang sao? Còn sợ chết đói đấy?”

“Cũng phải, là tôi để tâm chuyện vụn vặt, ông không phải là Quý Hòa cái gì cũng không có ngày xưa nữa, giờ ông là địa chủ rồi” Điền Tiến Đa vuốt đầu cười, thật sự không lo lắng nữa.

Nông hộ một năm để dành được bao nhiêu tiền đâu, hai ba lượng bạc đã là nhiều, bọn Quý Đại Phát Điền Tiến Đa đương nhiên là tiếc, nhưng sau khi được Quý Hòa nói một hồi thì thông suốt, lại tiếp tục đi tìm kiếm chỗ có bán cây nho.

Người thôn Thanh Sơn đi làm giúp, lại có Vu thị miệng rộng, chuyện Quý Hòa giúp thôn trang đối diện mua nho về trồng liền truyền khắp thôn, mọi người đối với nguyên nhân Nghiêm viên ngoại trồng lắm nho ở đó rất ngạc nhiên. Sau lại có người phỏng đoán Nghiêm viên ngoại thích nhìn từng mảnh nho xanh mượt, giống như kẻ có tiền thích nhìn từng mảnh hoa đào hoa lê, tất cả mọi người cảm thấy hẳn có chuyện như vậy, cũng không hỏi nhiều, lại đối với chuyện Quý Hòa có thể giúp đỡ Nghiêm viên ngoại làm việc cảm thấy hứng thú, nhìn thấy Quý Hòa liền nói là về sau có chuyện tốt gì nhớ gọi bọn họ làm với.

Quý Hòa cười đáp ứng, những người này đại đa số rất chất phác, đối mặt với họ hắn cũng khách sáo.

“A Hòa Trong nhà có người”

Hôm nay hai người trở lại nhà, Trương Tiểu Dư vừa mới thấy khóa trên cửa liền nói ngay, khóa kia đã bị phá.

Quý Hòa nhíu mày, ở bên cạnh tìm cây gậy, giữ cửa đẩy ra liền đi vào, phát hiện cửa nhà cũng rộng mở, giờ thì rõ rành rành, trong nhà có trộm

“May mà đem cún Tôm với cún Cua ra ngoài rồi.”

Trương Tiểu Dư tuy rằng vừa sợ vừa giận, nhưng lại nghĩ tới hai con cún không ở nhà nên tránh được một kiếp, nếu không bị người ta đá cho hai phát không chết cũng bị thương, thế có mà cậu đau lòng chết mất.

Quý Hòa sờ sờ đầu Trương Tiểu Dư, nói: “Không cần sợ, chúng ta hôm nay qua sông ở luôn đi, nơi này thật sự quá không an toàn.”

Quý Hòa trong lòng nghĩ may mà mấy ngày nay không xảy ra việc gì, may mà dù ở chỗ nào thì hắn cũng không để Trương Tiểu Dư ở nhà một mình, lo chính là cái ngày hôm nay

Hai người vào xem phòng ở, tránh đi chỗ cửa bước vào nhà, nơi đó tát không ít tro rơm rạ, bên trên có in vài dấu giày, khẳng định là của bọn trộm để lại.

Quý Hòa cũng lo có trộm, mỗi lần ra ngoài đều quen cùng Trương Tiểu Dư treo trên cửa hai túi tro, bọn họ mở cửa tự nhiên không sợ, nhưng người không biết mà mở sẽ bị rớt cả túi tro lên người. Không chỉ như thế, trên đất trước cửa cũng rải ít tro, Quý Hòa nghĩ chỉ cần không phải trộm chuyên nghiệp thì sẽ không lưu ý việc có để dấu chân hay không, hơn nữa sau khi bị tạt cả người toàn tro bụi thì lại càng không để ý, đến lúc đó thì đây cũng là một manh mối.

Quý Hòa thấy trong phòng không có ai, lại đi vào lều nhìn, cũng không có người, sau nhà cũng không có ai.

“A Hòa, may mà không mất cái gì, chỉ là đồ ăn còn thừa với lương thực trong bếp không còn.”

“Không còn? Vậy là tốt rồi, như vậy anh xem tên trộm kia chạy trốn nơi đâu”

Quý Hòa híp mắt lạnh giọng nói, nghĩ thầm dám ăn trộm trên đầu ta, dám dọa đến phu lang nhà ta, phải biết chịu hậu quả

Quý Hòa ở nơi này, cho dù có linh tuyền nhưng vẫn rất cẩn thận, lương thực trong nhà vẫn không mua nhiều lắm, phần lớn đều giấu đi, chỉ chừa một ít ở bên ngoài làm bài trí, mấy thứ này đều không cần, trừ bỏ dầu tương mắm muối, chỉ có hai ba bát gạo mì, bên trong hắn có bỏ ít thuốc, là mua ở hiệu thuốc bắc làm cho người ta bị tiêu chảy. Hắn nghĩ kẻ trộm mà lấy thứ này đi, ít như vậy cũng sẽ không đem bán, khẳng định sẽ cho nhà mình ăn, đến lúc đó chỉ cần bị tiêu chảy, cũng là một manh mối.

Trương Tiểu Dư vốn còn thấy tiếc chỗ lương thực kia, hiện tại cảm thấy không tiếc nữa, càng thêm bội phục Quý Hòa.

“Gì? Con nói nhà con gặp trộm? Không mất gì chứ?”

Thím Điền vừa nghe Quý Hòa nói như vậy liền lo lắng, nhà Quý Hòa hiện tại có tiền đó, nếu gặp trộm thật thì làm sao đây.

Trương Tiểu Dư an ủi bà nói: “Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, không mất gì đáng giá, chỉ là cơn tức này không thể nhịn được, nhất định phải tìm ra tên trộm kia”

Trương Tiểu Dư nói với bọn họ chuyện túi tro với bỏ thuốc vào gạo mì.

Điền Tiến Đa bội phục mà vỗ vỗ bả vai Quý Hòa nói: “Thực phục ông Tên trộm kia chỉ cần là người thôn mình khẳng định chạy không được Ông yên tâm, tôi sẽ kêu người quen đi hỏi tìm xem, nhìn xem ai bị tro bám đầy đầu tóc, cả nhà lại bị tiêu chảy Đã bắt chỉ có chuẩn”

Điền Đại Cường nói: “Vẫn là tới nói với trưởng thôn một tiếng, bảo ông ấy phái vài người đi tìm, trước đừng nói chuyện bỏ thuốc vào thức ăn, nếu tìm không ra ai có tro bụi bám trên đầu tóc thì hãy lộ ra chuyện bỏ thuốc, nếu không vừa nói sẽ lòi.”

Điền Đại Cường lại mang theo bọn Quý Hòa tới nhà Quý Đại Phát, nói lại việc này, Quý Đại Phát cũng rất giận, trộm vặt đừng nói là trong thôn, ngay cả trong trấn trong thành cũng có, nhưng trộm nhà Quý Hòa thì quả thật rất không biết xấu hổ. Quý Hòa cùng Tiểu Dư sống khổ bao lâu, mới vừa kiếm được chút tiền đã bị trộm, thật là không có lương tâm?

“Tìm Nhất định đến tìm được thằng trộm này Tôi không chặt gãy tay nó thì tôi không phải là Quý Đại Phát”

“Đúng vậy, nhất định phải bắt được” Trương thị ở một bên cũng tức run người, khuyên bọn Quý Hòa chuyển nhà luôn, chỗ kia rất hoang vắng, bây giờ chỉ là gặp trộm, nhỡ có kẻ muốn làm hại bọn nó thì không biết đâu mà lần.

Quý Lam chuyển chuyển con mắt nói: “Theo con thì cứ trọng điểm tập trung vào Trương gia là được, cũng chỉ có nhà họ là muốn tiền muốn tới điên rồi mà thôi, họ cũng hận anh Hòa Tử với Tiểu Dư nữa. Hơn nữa người khác có chưa lớn gan tới độ đập khóa.

Quý Hòa nói: “Cái này giống anh, anh nghĩ nhà bọn họ có hiềm nghi lớn nhất”

Điền Đại Cường nói: “Thôi, đừng nghi vớ vẩn vội, cha đã bảo Tiến Đa đi thăm dò nhà bọn họ rồi, hiện tại trước đi tìm trưởng thôn, việc này nhất định phải cho ông ấy biết. Nếu là người trong thôn, vậy càng không thể bao che, to gan lớn mật như vậy dám ban ngày ban mặt trộm đồ nhà người khác, phá khóa nhà người ta thoải mái như thế, về sau phá khóa trộm đồ nhà người khác cũng quen tay hay việc ngay thôi Hiện tại là trộm tiền tài lương thực, về sau nói không chừng còn muốn cả mạng người”

Lâm Vĩnh Tân nghe được hậu quả khuếch trương nghiêm trọng này, cũng coi trọng hẳn, đập bàn nói: “Quả là không tưởng tượng nổi, thôn Thanh Sơn này cũng không phải ổ nuôi trộm Xem tôi bắt được có cho hắn một trận hay không Quý Hòa à, hai người hiện tại có tiền, cũng tính tới chuyện chuyển vào thôn ở đi, nơi đó thật sự quá nguy hiểm. Lại nói tiếp, nơi đó vẫn là tôi đồng ý cho cậu ở, nếu hai người có chuyện gì không hay xảy ra, trong lòng tôi cũng không yên.”

Quý Hòa nghĩ không thể giấu trưởng thôn thêm nữa, liền đem chuyện mình muốn sang sông ở nói với ông.

Lâm Vĩnh Tân kinh trợn mắt há hốc mồm, một lát sau mới hỏi: “Cậu nói là Nghiêm viên ngoại đem thôn trang kia cùng mảnh đất phụ cận đều cho cậu?”

Quý Hòa gật đầu nói: “Vâng, trưởng thôn, không phải cháu cố ý muốn gạt, việc này cũng chỉ mới vài ngày, cháu cũng không biết nên nói với người khác thế nào, hiện tại có chuyện này xảy ra, cháu muốn dọn sang đó ở, đến lúc đó mời chú đi uống rượu.”

“Được Được Cậu quả nhiên có tiền đồ Dù sao trong thôn chúng ta có thuyền, về sau thường xuyên qua lại cũng tiện.”

Lâm Vĩnh Tân hiện tại nhìn Quý Hòa mà không nhớ nổi Quý Hòa ngày trước ra sao, càng nghĩ càng cảm thấy không phải cùng một người.

Trương Ngọc Nga cũng nghe thấy Quý Hòa nói, tâm tình so Lâm Vĩnh Tân còn phức tạp hơn, nghĩ chuyện tốt này sao con mình cháu mình không gặp được cơ chứ, nhưng bà với Quý Hòa chỉ cười càng thêm ôn hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK