Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt đất nằm đầy những binh sĩ của tuyến phòng ngự hai, lóe ra từng đợt sáng, cùng với tiếng long trời lở đất, đạn đã bay đến từ bao giờ! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Đùng! Đùng! Đùng!

Từng luồng đạn mạnh mẽ bắn ra như mưa, cả một vùng trời khói lửa mù mịt, thậm chí đánh ngay ở đằng sau lưng Sở Vân Thăng.

Từng đợt sóng công kích rộng lớn, cùng với cả những mảnh gạch vỡ, mảnh cơ thể Nhuyễn Trùng, tất cả đều dính lấy Sở Vân Thăng, sức cuốn quá lớn làm cho Sở Vân Thăng và Điền Duy Đại ngay lập tức rời nhau, tay của hắn chỉ có thể nắm lấy vạt áo đã bị xé rách của Điền Duy Đại.

..............

“Ai...Bắn...Pháo? Lại còn là Vương Đại pháo nữa chứ?” Sư đoàn trường Phó Liệu Nguyên đứng ở trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, trong tay cầm ống nhòm, bất mãn hỏi.

“Sư đoàn trưởng, phía đông là bộ đội của sư đoàn trưởng Vương của lực lượng phòng thủ chủ lực, không phải là việc của chúng ta, chúng ta là tuyến hai, ông đừng quan tâm đến việc đó nữa.” Tham mưu trưởng nói Tần Mân nói.

“Của khỉ, giờ đã là lúc nào rồi....Thôi, Lão Tần, ông ngay lập tức đưa người đi cứu người! Mau đưa đội cảnh vệ đi mau!”

“Cứu người? Cứu gì?” Phó Liệu Nguyên phản ứng quá nhanh, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đó, đó, là chỗ đó, vừa nãy tôi nhìn thấy một cao thủ, ra một đòn đã đánh bay một con Kim Giáp Trùng, cao thủ số một của quân đội ‘Kim Cương Thú” cũng chỉ đến thế thôi, ông còn đờ người ra đấy làm gì, mau đi đi! Đùng để cho Vương Đại Pháo cướp mất!” Phó Liệu Nguyên căng thẳng, giờ đây trong thế giới thế này, chỉ có binh có súng vẫn không được, phải có cao thủ, phải có binh khí mới mới được! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

“Sư đoàn trưởng, gần đây tổng chỉ huy có văn kiện, những người này nếu như không đồng ý vào bộ đội, thì không thể cưỡng ép họ được, thời gian trước vì việc này đã làm loạn lên mấy lần, chết đến gần một trăm người, tổng bộ mới hạ lệnh trực tiếp như vậy! Tần Mân vội vàng nói.

“Sao mà ông ngốc thế, làm tham mưu trưởng, mà ai bảo ông đi ép người ta, ông không biết dụ người ta à? Không biết khuyên người ta à? Ông nói với hắn rằng, sư đoàn chúng ta có thể đáp ứng được với hắn bất cứ điều kiện gì, cứ nói rằng đây là lời của tôi!” Phó Liệu Nguyên nổi giận nói, cái ông Lão Tần này, cái gì cũng tốt, chỉ là đầu óc chậm chạp, với những mệnh lệnh của tổng chỉ huy, ông ta không dám làm sai nửa bước, giờ đây nếu như sư đoàn đó không làm chút động tác nhỏ, thì nhất định cũng sẽ hết đời.

“Được, vậy tôi đi xem thế nào, sư đoàn trưởng, tối nay ông vẫn phải đi đến tổng chỉ huy thúc chuyện bù nhé, đã kéo đến mấy ngày rồi....” Tần Mân vẫn muốn nói mấy câu nữa, nhưng bị Phó Liệu Nguyên nói cho đi xuống rồi.

.....................

“Khụ, khụ!” Sở Vân Thăng nhổ đám bùn đất trong miệng ra, bò lên từ mặt đất, pháo đã dừng, không biết rằng họ dùng loại đạn pháo gì, mà uy lực của nó mạnh hơn gấp bộ so với vũ khí trước đó.

Tứ bề ngoài tiếng súng, thì là tiếng kêu của những nạn dân đau khổ.

Tất cả mọi nơi đều là vỏ đạn, đất đá, người bị thương, máu tươi, và cả xác của côn trùng.

Đây không phải là cảnh lần đầu tiên Sở Vân Thăng nhìn thấy, địa ngục xác và máu ở trước Tích Thành còn kinh khủng hơn đây gấp bội.

Chỉ có điều là, một bên là côn trùng, một bên kia lại là nhân loại.

Sở Vân Thăng dám đoán định được rằng, những người chết trong miệng côn trùng ở đây, không thể nhiều hơn so với những người chết ở trong tay mình!

Một cái bóng nhanh chóng chạy về phía hắn, đó là con hổ nhỏ, Sở Vân Thăng ôm nó vào trong lòng.

Con hổ nhỏ dùng đầu cọ vào cằm của Sở Vân Thăng, vô cùng thân mật.

Sở Vân Thăng đã sờ thấy một chút máu tươi, vô cùng kinh ngạc, vội vàng bỏ tay ra xe, trên lưng con hổ đã bị xé một vết thương, may mà vết thương không sâu, nên không có gì đáng ngại lắm.

“Sở đại ca? Sở đại ca? Anh ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy gì nữa rồi? Trời tối rồi hay sao?” đó chính là tiếng của Điền Duy Đại, có hơi run run.

“Tôi ở đây!” Sở Vân Thăng ôm lấy con hổ nhỏ, nhấc Thiên Ích Kiếm lên, đi về hướng của Điền Duy Đại cách hắn chừng sáu bảy mét.

Trên mặt của Điền Duy Đại có cả máu và thịt, con ngươi đã bị rơi mất một bên, lưng hắn vốn bị thương, giờ bị găm vào một đống mảnh đạn, trước và sau đầu đều là máu. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

“Tôi...Tôi mù rồi? Sở, Sở đại ca, tôi mù rồi sao?” Điền Duy Đại cảm giác thấy có người đến gần, nghe thấy Sở Vân Thăng nói, vội vàng ôm chặt lấy hắn, run rẩy hỏi.

Sở Vân Thăng không biết trả lời thế nào, vết thương ở mắt của Điền Duy Đại rất nặng, không còn cách nào cứu chữa được cho đôi mắt nữa rồi.

Quả nhiên, hắn vừa động vào, trong miệng đã ộc ra bao nhiêu là máu, không biết có phải đã bị thương đến bộ phận thần kinh không, mà toàn thân run rẩy một cách mãnh liệt.

“Ha...Ha, mù rồi, cũng không sao cả, tôi, tôi cũng không sống được nữa rồi!” Điền Duy Đại nhoẻn miệng cười, chỉ là trên mặt lấm tấm đầy máu, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là hơi thở ngày càng yếu.

“Chỉ, Chỉ có điều, Sở, Sở đại ca, anh nói....con người có kiếp sau thật hay không?......” Lời vừa nói đến đây, không còn nghe thấy gì nữa, Sở Vân Thăng đặt tay lên mũi hắn, đã không còn hơi thở. Đến lúc chết, hắn vẫn còn do dự, còn lo lắng.

“Khụ, khụ!” Dưới tấm thân bảo vệ của Điền Duy Đại, có một cơ thể nhỏ bé, hơi run rẩy, ho mạnh ra mấy cái, Sở Vân thăng vội vàng ôm đứa bé gái ra, nó vẫn còn sống.

Mắt và mũi cô bé đầy máu tươi, trên người không có vết thương nào khác cả, có lẽ là đã bị làn sóng xung kích làm chấn động thành bị thương.

Lúc này, những người khác cũng đã đứng lên, ai nấy đều mặt mày đầy những bụi, người bị thương cũng không ít.

Hắn đưa đứa bé gái cho mẹ nó, hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.

Sở Vân Thăng vốn muốn chôn Điền Duy Đại, nhưng lại bị những người quân nhân ngăn lại, họ phải tập trung những thi thể để hỏa táng, phòng bệnh dịch.

Những việc này, Sở Vân Thăng không hiểu lắm, cũng không muốn phát sinh xung đột gì với quân của Kim Lăng thành, nên để mặc họ, ôm con hổ nhỏ, đi theo sau đoàn người về phía tuyến phòng ngự thứ hai.

Bước qua vạch phòng ngự, là đã vào thành, giờ đây khu chủ thành đã bị chặn bởi rất nhiều xe hỏng, các loại vũ khí và phế vậy, vì thời gian gấp gáp, thể chế xã hội lại sụp đổ, nên không thể xây dựng trận địa phòng ngự quân sự quy mô lớn, nhưng Sở Vân Thăng nhìn thấy rất nhiều chỗ đã có người bắt đầu thi công.

Trên khung trời của trạm kiểm soát lối vào vang vọng mãi một bài hát:

“......Chỉ cần mỗi người bỏ ra chút tình yêu, thế giới này sẽ trở nên đẹp đẽ biết bao nhiêu...”

Sở Vân Thăng cảm thấy rất châm chọc, vừa nãy thôi, quân đội để giết chết Kim Giáp Trùng, không hề do dự nã pháo về một loạt nạn dân.

“Tất cả mọi người chú ý! Tất cả mọi người chú ý! Tất cả những người có khả năng thức giấc đến trạm kiểm tra số 0 để đăng kí vào thành, những người khác xếp hàng từ trạm kiểm tra số 1-10 để đợi kiểm tra, để tránh tạo thành bệnh dịch ở trong thành, những người có triệu chứng bất thường mời chủ động báo cáo, chúng tôi sẽ kịp thời cung cấp phương pháp trị liệu,........” Trên một chiếc xe của trạm kiểm tra, là một nữ binh sĩ, cầm một chiếc loa, không ngừng nói đi nói lại, âm thanh hơi đục.

Tất cả những người còn sống, đều chen chúc ở vị trí kiểm tra đã được chỉ định, loạn cào cào, thần thái rất tang thương.

Quân đội phải kiểm tra triệt để tình hình sức khỏe của những nạn dân vào thành, tất cả những người có triệu chứng bệnh dịch, đều được đưa đến chỗ định trước, phòng ngừa phát bệnh với quy mô rộng trong thành.

“Bằng chứng gì? Anh chạy thoát thân từ Thân Thành đến đây còn cầm bằng chứng theo à? Tôi đã phục vụ cho tổ quốc hơn hai mươi năm, đó chính là bằng chứng!” Hoàng Nhân Khoan bực bội nói.

“Xin lỗi, không có bằng chứng hợp lý, chúng tôi không thể phán đoán được thân phận của ông, mời ông phối hợp với công việc của chúng tôi!” Người sĩ binh phụ trách đăng ký kiểm tra nói bằng một giọng cực kỳ lạnh lùng.

Hoàng Nhân Khoan còn muốn tranh luận nữa, nhưng những sĩ binh ở đằng sau đã chĩa súng vào đầu Hoàng Nhân Khoan, mặt lạnh như thép.

“Được, được, các người giỏi rồi, cứ đăng kí theo những chiến sĩ binh năng đi!” Hoàng Nhân Khoan xua xua tay, ngay lập tức ngữ khí đã dịu đi mấy phần.

“Nhắc nhở ông một chút, theo văn kiện mới nhất của tổng chỉ huy, giờ đây, tất cả những người giác tỉnh đều được gọi là võ sĩ bóng đêm, để phân biệt với tên gọi của những võ sĩ bình thường khác, chúng tôi bước đầu nghiệm chứng thật giả, về sau đã mời tổng bộ quản lý võ sĩ bóng đêm đến để tiến hành kiểm tra năng lực, chia cấp bậc.” Người sĩ binh đăng kí ngẩng đầu, ngụ ý Hoàng Nhân Khoan có thể bắt đầu rồi.

Hoàng Nhân Khoan vừa lẩm bẩm: “Tôi đường đường là chủ nhiệm, mà lại rơi rớt đến độ này....”, vừa miễn cưỡng phóng ra binh năng của hắn.

“Thông qua!” sĩ binh nói, đóng dấu lên trên tờ giấy, đọc: “Tôi nói lại một lần:

Tên: Hoàng Nhân Khoan

Giới tính: Nam

................

Thân phận: Võ sĩ bóng đêm

Cấp bậc: Đợi xét duyệt

Thuộc tính: Băng năng

Kỹ năng: Chưa có

............

Nếu như không có câu hỏi nào khác, thì mới giữ lại văn kiện chứng minh này, người tiếp theo!”

Hoàng Nhân Khoan cười, rồi thu văn kiện lại.

“Đúng rồi, quên mất không nhắc nhở ông, bảng cáo thị phía sau có chính sách quân quản của bộ tổng chỉ huy, vì thiếu điều kiện vật chất như giấy mực, nên chúng tôi không thể phát cho mỗi người một bản được, tốt nhất là ông nên xem một chút, để đỡ gây xung đột với bộ đội thành thú!” Người binh sĩ đăng ký quay đầu lại, nghiêm túc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK