Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy đi, bây giờ cậu còn nhận ra đường đi chứ? Giờ trời bên ngoài chỗ nào cũng tối đen như mực!" Sở Vân Thăng dò hỏi, nếu như cậu thiếu niên này có thể chỉ đường thì xác suất thành công so với khi mình tự mình mò mẫm cao hơn nhiều!

Cậu ta gật đầu một cái: "Được chứ! Chúng tôi vốn có hơn ba mươi người, sau khi bị vây khốn ở đây, đã nhiều lần cố gắng trốn ra từ đó, mỗi lần đều bị lũ côn trùng dồn ngược trở lại, được rồi, anh đến từ phía nào?"

Sở Vân Thăng không chút do dự đáp: "Phía đông, có điều tôi không gặp phải côn trùng!"

Cậu thiếu niên chán nản nói: "Con mà anh vừa giết chính là con thường lượn lờ ở phía đông, lúc trước, chúng tôi đã đói không chịu nổi, chuẩn bị đột phá từ phía chỉ có một con côn trùng này, thế nhưng vẫn bị đẩy lùi trở về, không ngờ là côn trùng lại đuổi theo, chuyện sau đó anh cũng biết rồi đó."

Sở Vân Thăng gật đầu, thảo nào bên ngoài có nửa cái xác chết, e rằng đó vốn cũng là một thành viên trong những người này.

"Này nhóc, chúng ta giao dịch một chút nhé, cậu dẫn đường cho tôi đến chỗ siêu thị Hoa Liên phía nam và câu cầu nhỏ phía tây, khi tôi làm xong việc thì sẽ hộ tống mấy người các cậu đến chỗ quân đội, thế nào?" Sở Vân Thăng hỏi thử cậu thiếu niên này.

Cậu ta nghe vậy, sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề, chỉ là Phỉ Phỉ các nàng...." Trải qua chuyện Xích Giáp Trùng và Điêu Định Quốc, cậu thiếu niên gần như đã có sự tin tưởng mù quáng vào thực lực của Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước hết cứ để các nàng đến tòa nhà đối diện ẩn náu một chút, chúng ta đi giết hai con côn trùng phía nam, ở đây tính ra sẽ an toàn hơn."

Điêu Định Quốc bên trong phòng cũng nghe thấy bọn người Sở Vân Thăng phải đi, liền hết sức kích động khẩn cầu Sở Vân Thăng mang theo hắn đi cùng, đáng tiếc Sở Vân Thăng chẳng thèm đoái hoài gì tới.

Bên ngoài tòa nhà vẫn là một vùng tối om, thỉnh thoảng từ phía xa lóe lên một ánh đèn giúp người ta vẫn có thể miễn cưỡng không bị đâm đầu vào tường. Sở Vân Thăng dựa vào máy nhìn đêm, dẫn năm người nhanh chóng băng qua khu phố, an bài hai nam hai nữ còn lại ở tại tầng ba tòa nhà đối diện.

Để bày tỏ thành ý của mình, Sở Vân Thăng đưa ra ba ổ bánh mỳ: "Hai ổ này bốn người cùng chia nhau, còn ổ này là cho riêng nhóc, Sở Vân Thăng tôi tuy không phải nhân vật lớn gì, thế nhưng đã nói là sẽ giữ lời, chỉ cần cậu giúp đỡ tôi, tôi nhất định sẽ hộ tống mọi người đến chỗ doanh trại quân đội."

Sở Vân Thăng thuận miệng nói tên mình ra, chẳng qua bây giờ hứng thú của những người này hiển nhiên không phải đặt ở chỗ này.

Mấy người đói bụng đã thật lâu, giờ được thấy mấy ổ bánh mỳ thơm phức trước mắt, chẳng khác nào một người đàn ông thiếu thốn vài chục năm giờ lại thấy được một người phụ nữ không mặc quần áo. Cái ánh mắt sáng rực kia khiến người ta cảm thấy, nếu không vì sợ hãi năng lực kinh khủng của Sở Vân Thăng, họ phỏng chừng đã sớm ra tay cướp lấy!

Mà khiến Sở Vân Thăng ngoài ý là, cậu thiếu niên nhận được bánh mỳ cũng không ăn ngay, mà là hết sức cẩn thận cất vào lòng, tuy rằng Sở Vân Thăng nhìn ra cậu ta cũng đói bụng không thua gì những người khác, yết hầu liên tục nuốt nước bọt đã bán đứng hắn!

Cậu thiếu niên cất kỹ bánh mỳ, phấn khởi nói: "Sở đại ca, em là Trương Hàm, anh cứ gọi em là tiểu Hàm là được, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát sao?"

Sở Vân Thăng buồn bực nói: "Cậu không đói bụng sao? Sao không ăn chút gì đó trước đi?"

Cậu ta vỗ vỗ lên chỗ cất bánh mỳ, cười một tiếng: "Để ở đây, em đã no hơn phân nửa rồi!"

"Thôi được rồi, xuất phát!" Sở Vân Thăng cũng không nói nhảm nữa, hiện giờ việc tu luyện bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

Có Trương Hàm dẫn đường, lại thêm cả máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng, hai người rất nhanh đã đến được siêu thị Hoa Liên.

Nhìn qua máy nhìn đêm, có thể nhìn thấy rõ ràng một con Xích Giáp Trùng đang lượn lờ trên con đường phía trước, mà một con khác thì đang lẳng lặng ẩn núp trong siêu thị.

Sở Vân Thăng đột nhiên cảm thấy bất an trong lòng, nguyên khí thiên địa xung quanh hình như có chút xao động, thế nhưng lập tức đã khôi phục bình thường, hắn tra xét một lúc nhưng cũng không phát hiện được vấn đề gì, cũng không quá để ý, một cơ hội tốt thế này hắn cũng không nỡ lãng phí!

Sau khi đã thu xếp cho Trương Hàm vào trong một tòa nhà nhỏ bên cạnh, Sở Vân Thăng men theo bờ tường, nhẹ nhàng lẩn sau góc tường, nâng cây nỏ chỉ để lộ ra mũi tên, nhắm chuẩn vào con Xích Giáp Trùng đang chậm chạp bước đi kia.

Bắn!

Tên băng rít gào phóng đi, mũi tên lao đi với tốc độ cao kèm theo tiếng xé gió cao vút, tựa như tử thần lao về phía con Xích Giáp Trùng!

Xích Giáp Trùng cố gắng làm ra phản ứng lớn nhất mà nó có thể trong khoảng khắc ngắn ngủi này, phun về phía mũi tên đang bay đến một ngụm chất lỏng ăn mòn!

Thế nhưng mũi tên mà Sở Vân Thăng bắn ra thật sự quá nhanh, dưới sự thôi thúc của nguyên khí thiên địa, mũi tên dễ dàng xuyên thẳng qua ngụm nước bọt ăn mòn mới chỉ phun ra được quá nửa!

Cả thân thể con Xích Giáp Trùng và ngụm chất lỏng đều bị đóng băng lại, thậm chí vẫn còn duy trì tư thế phun ra.

Hình như khả năng đóng băng của mũi tên băng tăng lên? Chẳng qua hiện giờ không còn thời gian cho hắn suy nghĩ vấn đề này nữa. Một con Xích Giáp Trùng còn lại trong siêu thị Hoa Liên có vẻ như chẳng thèm nhúc nhích, dù cho động tĩnh bên ngoài này chắc chắn nó có thể nghe được.

Súc sinh giảo hoạt!

Nó không ra, bản thân chỉ có thể tiến vào!

Nhanh chóng dùng kiếm giải quyết con bên ngoài, sau đó thu vào nguyên phù Vật Nạp, hắn bây giờ không có thời gian để dùng nguyên phù Nhiếp Nguyên hút lấy nguyên khí, vẫn còn một con bên trong bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên lao ra!

Thế nhưng, khi hắn cẩn thận từng li từng tí tiến vào bên trong siêu thị, trong máy nhìn đêm bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái bóng, ồ, không đúng, là hai cái!

Bên trong không ngờ có đến ba con ẩn náu, hiện giờ đang lao đến từ ba hướng xung quanh hắn!

Sở Vân Thăng lập tức hoảng hồn!

Ba con, với trình độ bắn tên của hắn, chắc chắn sẽ phải cận chiến với Xích Giáp Trùng!

Thế nhưng hắn hiện giờ còn chưa có bất kỳ một kỹ năng tấn công cận chiến mạnh mẽ nào, chiến kỹ sử dụng kiếm nhất định phải đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên mới có thể tu luyện được loại cơ bản nhất.

Nếu như chỉ có một con côn trùng, hắn còn có thể lợi dụng nguyên phù Lục Giáp và trường kiếm miễn cưỡng đối phó. Hiện giờ ba con cùng tấn công, dường như hắn hoàn toàn không có chút phần thắng nào!

Tỉnh táo, mình nhất định phải tỉnh táo!

Nhất định sẽ có cách!

Nhìn ba con côn trùng trong bóng tối đang từng chút lại gần, Sở Vân Thăng biết mình phải nhanh chóng đưa ra quyết định! Nếu không một khi đã rơi vào phạm vi tấn công của Xích Giáp Trùng, tốc độ bùng nổ của Xích Giáp Trùng là không thể tưởng tượng nổi!

Cửa ra đã bị một con trong số đó chặn kín, hắn từng bước từng bước lùi lại, lui tiếp đã là tường, giờ hắn đã không còn đường lui nữa!

Sở Vân Thăng trước giờ chưa bao giờ rơi vào tuyệt cảnh thế này, rốt cuộc bùng lên dục vọng sống mãnh liệt, đè nén gầm lên những tiếng trầm thấp!

Nếu lùi không thể lùi, trốn không thể trốn! Vậy thì tới mà chiến!

Chiến được thì chiến, cùng lắm là một trận tử chiến!

Ngọn lửa chiến ý hừng hực trong lòng, ý chí trở nên kiên định như sắt thép! Chân trái bước lùi nửa bước, nghiêng thân sang phải, giữ chắc thân nỏ, mũi tên lạnh lẽo mang theo hơi thở của cái chết nhắm thẳng vào con Xích Giáp Trùng ở phía cửa ra vào!

Vút!

Mũi tên băng rít gào phóng đi gần như cùng lúc với ba con Xích Giáp Trùng bắt đầu tấn công!

Sở Vân Thăng biết, một mũi tên mà hắn bắn ra này bất kể có kết quả như thế nào thì hắn cũng phải đương đầu với sự giáp công của hai con côn trùng còn lại. Hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào nguyên phù Lục Giáp chống chọi với đợt tấn công này!

Mũi tên băng lao đi đón đầu con Xích Giáp Trùng đang phóng đến, mà cùng lúc đó, đòn tấn công mạnh mẽ nhất của hai con Xích Giáp Trùng còn lại cũng đã đến trước mặt.

Chúng không dùng càng, cũng không dùng nước bọt ăn mòn, cả hai con Xích Giáp Trùng này cùng lựa chọn chân trước sắc bén như cương đao của mình, từ không trung lao xuống, mang theo trọng lượng của cả cơ thể!

Đau đớn, đau đớn thấu tim, đau đớn tựa như bị xuyên kim vào xương cốt, lan truyền từ lưng ra khắp cơ thể!

Đòn tấn công của Xích Giáp Trùng vẫn chưa phá nổi khả năng phòng ngự mạnh mẽ của nguyên phù Lục Giáp, thế nhưng lực va đập và lực xuyên thấu khổng lồ khiến cho Sở Vân Thăng lập tức bị trọng thương dưới đòn tấn công hợp lực của hai con côn trùng!

Dưới lực va chạm mạnh mẽ của hai con côn trùng, Sở Vân Thăng chật vật chạy ra phía cửa, chỉ còn một bước nữa, là hắn có thể phá cửa xông ra!

Thế nhưng hắn lại không chọn làm vậy, nếu như để hai con côn trùng ở phía sau mình, hắn biết với tốc độ của mình căn bản không thể nào thoát khỏi chúng, nguyên phù Lục Giáp tuy rằng đã ngăn cản được đòn phối hợp mãnh liệt của hai con Xích Giáp Trùng, thế nhưng hắn cũng cảm giác được sự tổn thương và rạn nứt của nguyên phù, tối đa cũng chỉ có thể chống chịu thêm một lần tấn công hợp lực của hai con Xích Giáp Trùng mà thôi!

Hắn phải lần nữa giết chết một con trong đó, còn tấn công của một con Xích Giáp Trùng còn lại, nguyên phù vẫn có thể miễn cưỡng đối phó được vài đợt, tuyệt đối không thể để cho hai con côn trùng đồng thời tấn công nữa!

Cây nỏ đã không kịp lên dây lắp tên lần nữa, trong lúc bỏ chạy hắn tiện tay ném qua một bên.

Dưới nguy cơ hiểm nghèo, ngọn lửa chiến ý hừng hực, khiến cho Sở Vân Thăng phát ra tiềm năng lớn nhất từ lúc chào đời đến nay!

Trong lúc trốn chạy, cố kiềm nén cơn đau thấu xương trong người, rút súng lục ra, hai tay cầm chắc, thuận thế đạp một chân lên cửa, thân thể vững vàng ngừng lại tên mặt đất, lập tức điên cuồng nổ súng về phía một con Xích Giáp Trùng gần nhất!

Uy lực của súng lục do nguyên phù phong ấn thực ra cũng không kém hơn cây nỏ bao nhiêu, điều khác nhau duy nhất là năng lượng của Xích Giáp Trùng mang thuộc tính hỏa, hiệu quả của tên băng sẽ khắc chế nó nhiều hơn, mà hiệu quả của súng lục thì sẽ kém đi rất nhiều.

Cho nên, hắn cũng chẳng quan tâm có bắn trúng hay không, hoàn toàn là liều mạng nổ súng, những viên đạn tràn đầy hỏa nguyên khí tựa như những bông hoa lửa, nở rộ trên thân thể Xích Giáp Trùng, quầy hàng siêu thị và bức tường phía sau. Sở Vân Thăng cảm thấy như thời gian đã ngừng lại, chỉ là hắn vẫn đang điên cuồng bóp cò.

Sống hay chết, phải xem mình có thể giết chết con côn trùng trước mắt này không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK