Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuu…cu..u..”

“U…u…”

Càng đi về phía trước, chủng loại, hình dáng kỳ lạ của các loài thực vật Bao Tử càng nhiều. Sắc màu cũng ngày càng sặc sỡ đua sắc. Xung quanh tĩnh lặng như rừng sâu núi hiểm, từ sâu thẳm của thế giới thực vật bị bao phủ , thỉnh thoảng lại có tiếng cu cu, cu cu từ xa xa vọng đến.

Vân Thăng có một linh cảm, rất ư mãnh liệt. Hắn phảng phất mình đã rời xa địa cầu văn minh hiện đại đi lạc vào thế giới không tưởng của loài Bao Tử. Giờ đây hắn đang đồng hành với đám “thổ dân” tay cầm cung, cầm gậy cùng xuyên qua khu rừng Bao Tử nguyên thủy.

Ở đây có loài “nấm” khổng lồ, có “củ sen” mọc đầy gai, có “màu gà” màu máu đỏ tươi, và loài sợi dài với một đầu là quả cầu to màu đỏ, và các loài bào thể xanh thẳm trải đầy mặt đất…

Ánh sáng yếu len lỏi từ đỉnh của các loại thực vật rọi vào, cái bông tơ phi vũ giữa các loại thực vật nhưng những con tinh linh đang du hí tạo thành một thế giới vừa yên tĩnh vừa thần bí.

Sa…sa…sa…

Dưới chân có một lớp dày mảnh vở của loài thực vật thân mềm nhỏ. Theo cách nói của Lê Tích, chúng đều có chứa lượng lớn Chướng độc Bao Tử. Và giờ đây họ đang đi trên một biển độc tố kịch độc.

Con đường nhỏ mà mọi người dẫn Vân Thăng đi vừa hẹp và tối tăm, chỉ đủ cho ba người cùng đi.Điểm sáng cuối đường đi mơ hồ, nổi bật tương phản với lối dẫn âm ủ.

Trưởng Gia thôn vốn là làng sinh thái của Đình Bạch trấn. Nơi đây giờ chỉ còn một số ngôi nhà nông thôn nhỏ tan hoang rải rác giữa các loại thực vật kỳ quái, một số còn lại đã bị thân rễ chúng đè bẹp, lật đổ, đã sớm không còn hình hài ban đầu.

Sau khi đi qua cửa ra “ánh sáng”, trước mắt họ đã là một thế giới rộng thênh thang nào nông trang Trưởng Gia thôn cùng một khu rừng Bao Tử dày đặc. Từ khoảng trống trước mặt, ánh sáng yếu ớt buông xả từ trên không, cả nông trang ngập chìm trong một thần thế lấp lánh, chả khác nào một thế ngoại đào nguyên.

“Cúc…cu…”Tiểu Tứ nhìn đội trưởng và bắt đầu học tiếng kêu vang vọng trong rừng xa. Nếu nghe kỹ sẽ nghe ra sự biến tấu của âm tiết.

“Cúc…cu…” Dưới cái gật đầu tán đồng của Tử Chiêu, hắn tiếp tục gọi. Nhưng vẫn chưa có động tĩnh khác thường.

“Chiêu ca, để em qua xem thử!” Tiểu Tứ nói.

“Không được, thế quá nguy hiểm. Bọn ma quỷ Vu Thành không khéo đang mai phục sẵn!” Tử Chiêu lắc đầu phản đối. Tiểu Tứ vẫn tiếp tục làm ám hiệu nhưng vẫn không thấy phản hồi. Có khả năng là mọi người trong trại không ở đây, hoặc cũng có thể họ đang trốn ở một nơi nào đấy không dám đi ra.

“Lỡ như trại chủ đã đến và đi thì sao? Phải đi dò xét tình hình. Nếu trại chủ từng đến, thế nào cũng để lại ám hiệu.” Mắt Tiểu Tứ sáng lên. Việc này không phải không có khả năng, nếu mọi người trong trại ở đây chờ mãi không thấy họ về, lại thêm gặp uy hiếp từ bọn ma quỷ rất có khả năng sẽ lại chuyển chỗ.

Tử Chiêu ngẫm nghĩ một hồi, khẽ gật đầu và nói: “ Tiểu Tứ, ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu có động tĩnh gì bản thân ngươi phải lo trốn chạy trước.”

Câu cuối của hắn thực tế nhắc nhở Tiểu Tứ nếu gặp mai phục, tuyệt đối đừng chạy ngược về mà làm lộ tung tích của cả đội.

Dưới sự áp bức trường của bọn ma quỷ, lòng hắn lúc nào cũng như bị tảng đá to đè nặng. Hắn luôn phải trong tình trạng chuẩn bị sẵn mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra, mà quên mất cuối đoàn hắn đang có một chú “chim sẻ” đang chực chờ sẵn bắt “ve”.

Vân Thăng hơi ngạc nhiên khi nghe lời hắn nói. Còn vẻ mặt Tiểu Tứ lại là “đáng lý phải là thế”, không mảy may ngạc nhiên. Xem tình hình việc như vậy đã xảy ra như cơm bữa với bọn họ. Họ đã thỏa thuận trước, và quen dần với nhưng thỏa thuận này.

“Edgar, ngươi canh ở cuối đội, ta đi đến phía trên xem sao.”Vân Thăng cứ đinh ninh rằng đằng sau có ai nấy đang theo dõi, không có Tiểu Lão Hổ hắn không dám chắc chắn. Trên người Edgar có Lục Giáp phù, súng đạn bình thường không dễ gì diệt được hắn. Edgar ở đằng sau ít nhất chống trọi được một lúc.

“Bọn ngươi còn ai biết sử dụng súng?” Vân Thăng nhìn mọi người xung quanh và hỏi.

Mọi người trong đoàn nhìn nhau lắc đầu. Trước thời đại Dương Quang, bọn họ chỉ là những bá tánh thông thường, đừng nói chi súng, ngay cả cung tên cũng chưa bao giờ rờ đến như Vân Thăng.

Chỉ mỗi Lê Tích khẽ gật đầu, nói: “Ta cũng không quen lắm, nhưng cũng không xa lạ với chúng, trước đây đều chỉ trên mặt lý thuyết …”

“Lúc này rồi thì đừng nói những lời vô ích nữa.” Vân Thăng rút trong áo khoát của mình khẩu súng đồng bọn Edgar để lại thời trước, kèm với một hộp đạn đặt vào tay hắn, nói: “Khi đã động thủ súng đạn vô tình, ta chưa chắc có thời gian để bảo đảm an toàn cho các ngươi, các ngươi tự lo bảo vệ lấy mình.”

Mắt của mọi người gần như rớt hết xuống đất. Tên Thiên Hành Giả lai lịch bất minh này và chiếc áo khoát của hắn sao mày giống chiếc áo ma thuật thế này. Chốc chốc lại thấy hắn rút ra đủ các loại bảo bối. Quả thật là thần kỳ!

“Đúng rồi, sau các ngươi không dùng vỏ trùng tử làm tấm che? Cả súng nữa, sao các ngươi không tìm được khẩu nào?” Vân Thăng dùng miệng súng Ám Năng đen xì chỉa vào cổng vào Trưởng Gia thôn, đang từng bước đi theo bước chân của Tiểu Tứ. Chốc chốc hắn lại quay qua hỏi vu vơ. Hắn vẫn nhớ lúc ở thành phố Sương Mù, người bình thường cũng biết dùng giáp trùng tử để làm lá chắn. Bọn người này sống lâu ở đây không thể nào không biết được.

“Hôm qua chạy nạn đã vứt chúng đi, vì chúng quá nặng. Còn súng trước đây cũng có, sau này hết đạn…” Lê Tích bất lực giải thích.

“Xuỵt!” Bỗng dưng Vân Thăng dùng ngón trỏ ra dấu cắt ngang lời Lê Tích.

Theo bước chân của Tiểu Tứ đến gần những tòa nhà hoang tàn xót lại trong thôn, nguyên khí đất trời tĩnh lặng bỗng dưng dao động, nguồn gốc phát ra chính là các tòa nhà đó.

Vân Thăng rút tay về chuẩn bị sẵn tư thế bóp cò. Hắn đưa thân súng lên, sẵn sàng nả súng bất cứ lúc nào.Mọi người thấy thế đều nín thở, chuẩn bị sẵn cung tên, súng gỗ tác chiến.

Óa..òa..

Trong thế giới tĩnh lặng xung quanh, một tiếng động đường đột phát ra từ một ngôi nhà xé tan bầu không khí vốn có.

U…u…

Một “đầu rết” khổng lồ từ từ bò ra từ nóc nhà ngói đỏ.Thân hình dài thòng của nó cũng từ từ trãi từ trong nhà ra ngoài.

Chỉ một lát nó đã phát hiện ra Tiểu Tứ đang xâm nhập vào “vùng đất cấm” của nó. Chiếc đầu to bằng ba thân người của nó thò xuống “trừng mắt” chằm chằm vào tên nhân loại dám phá giấc ngủ của nó.

Tiểu Tứ tay chân bủn rủn té bịch xuống đất. Hắn cố gắng lê “bàn tọa” cùng đôi chân không còn tí sức lực của mình hi vọng có thể tránh xa con quái vật này. Vân Thăng từ xa xa đã nghe được giọng nức nở từ cổ họng Tiểu Tứ.

Đây là lần thứ hai Vân Thăng gặp con quái vật này. Lần đầu vì gặp nó bay trên trời bức ép Vân Thăng và Edgar không thể không hạ cánh xuống vùng này.

Đương lúc Vân Thăng đưa súng lên nhằm tầm bắn vào đầu nó, Tần Nhân Bá sau lưng liền căn ngăn: “ Đừng bắn, nó vừa lột xác xong, sẽ không công kích loài sinh vật khác. Nếu lúc nào mà chọc giận nó, e rằng nó sẽ không dễ dàng buôn tha đâu!”

Quả nhiên, sau khi Tần Nhân Bá nói xong, con quái vật đã ngẩng cao đầu, thân nó uống thành hình chữ S, lấy đà bay thẳng lên trời cao dưới làn sáng mờ nhạt.

Bọn Trương Tử Chiêu liền chạy ào ra khỏi cửa ra lối đi đến bên Tiểu Tử, lo lắng hỏi thăm: “ Tiểu Tứ, ngươi không sao chứ?”

Ai có thể ngờ rằng, con quái vật khổng lồ này lại chạy đến đây lột xác.

Cũng may nhờ sự xuất hiện của nó ở đây, có thể khẳng định bọn ma quỷ Vu Thành căn bản không ở trong thôn. Theo Tần Gia nói, thời điểm trước và sau khi đột xác, chúng tuyệt nhiên không để loài sinh vật nào đến gần nó.

“Khốn kiếp, làm ta sợ khiếp vía, khốn kiếp…” Lồng ngực tên Tiểu Tứ vẫn phập phồng lên xuống, miệng cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu này. Xem ra hắn đúng là đang chết khiếp, cả quần hắn hình như cũng ướt hết!

“Edgar, xem ra người đã đoán sai. Hiện nay chỗ này không một bóng người, xem ra tên đến sau đã nói dối.” Vân Thăng cười nhạt nhìn về phía Edgar.

“Ta biết mày mà tên chó, cho mày bán đứng chúng tao! Tên chó!” Nhị Quải vừa nói vừa giận dữ đá vào người Tôn Đại Thiên.

“Ngươi làm cái trò gì thế Nhị Quải! Còn không tránh ra!” Tử Chiêu kéo tên Nhị Quải mắt đỏ ngầu đang hành hung Đại Thiên ra.

“Chiêu ca, thằng… được, coi như ta chưa nói gì cả.” Bị Tử Chiêu nghiêm mặt nhìn chằm chằm, tên Nhị Quải phẫn uất không dám nói lời nào.

Tử Chiêu hít một hơi thật sâu, dìu Đai Thiên dậy và nói: “ Đại Thiên, ngươi đã từng cứu ta. Trương Tử Chiêu ta không phải người vong ơn bội nghĩa. Nhưng mạng sống của cả trại, không phải mình ta có thể chu toàn hết! Nếu là ngươi làm, đích thân ta sẽ tiễn ngươi lên đường; nhưng nếu không phải ngươi làm, người anh em này nợ ngươi quá nhiều. Lúc ấy muốn giết muốn thịt ta cũng không phản kháng.”

Miệng của Tôn Đại Thiên bị bịt lại, hắn chỉ trả lời bằng tiếng “Hứ” bất cần.

“Vào mật đạo.”Vân Thăng khẽ liếc nhìn đường vào đen thăm thẳm sau lưng họ, lạnh lùng nói.

Nếu quả thật đằng sau đang có người theo dõi, và có thể giữ một khoảng cách xa để hắn không phát hiện được, chỉ có thể là Hắc Ám võ sĩ Phong năng thức tỉnh lần hai.

“Ngài Lennon, sẽ không có vấn đề thật chứ?” Người hỏi lần này không phải Lê Tích, là Trương Tử Chiêu.Một khi đã vào mật đạo, đây là đường sống sau cùng của cả trại. Lỡ như để lộ cho bọn ma quỷ Vu Thành, xem như hắn không còn cơ hội để hối hận.

“Ta sẽ đi sau cùng. Nếu bọn họ có truy đuổi thì cũng chỉ có thể đuổi theo từ phía sau. Đường đi thì chỉ rộng nhường này. Trừ khi ta chết đi, không thì bọn họ sẽ không thể có cơ hội đến gần bọn ngươi. Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?” Vân Thăng không trực tiếp trả lời Tử Chiêu mà chỉ hỏi ngượi lại hắn.

Vân Thăng đã nói đến thế, Trương Tử Chiêu cũng không dám hó hé thêm. Sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền thông báo cho mọi người tiếp tục lên đường.

Lần này đổi thành Trương Tử Chiêu dẫn đường. Mật đạo đi như thế nào, trong đây chỉ mình hắn biết.

Đường đi càng đi sâu càng chật hẹp. Chỗ hẹp nhất thậm chị chỉ vừa một người đi, chỗ rộng nhất cũng chỉ đi được hai người.

Từng đường đi nước bước đều khiến mọi người không khỏi nom nớp lo sợ. Không chỉ vì những bông bay lả tả phiêu du trong rừng; hơn nữa, hai bên lối đi, là vách tối của rừng thẳm Bao Tử, chốc chốc lại có từng đàn đàn “lồng đèn” đỏ đỏ xanh xanh bay ngang. Quái dị cực độ.

Nửa tiếng sau, Tử Chiêu giơ tay phải lên ra hiệu mọi người dừng chân. Phía trước lối đi âm u, có tiếng “cúc..cu..” xa xa truyền đến.

Âm thanh đấy nghe như tiếng Tiểu Tứ đã phát ra lúc trước.

“Là người nhà!”

“Nhất định là trại chủ và mọi người! ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK