Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lao ra ngòai, đó chính là lựa chọn duy nhất hiện giờ.

Sở Vân Thăng vội vàng kéo Triệu Sơn Hà, nói: “Nhanh xông về phía Nam!”

Lúc này ánh lục quang càng lúc càng nhiều, bốn phía đều có chỉ riêng phía nam là ít hơn một chút.

“Phía nam chính là bẫy của đám quái vật này! Bọ Cánh Cứng Đỏ hay làm cách này!” Lê Việt đứng ở bên lo lắng phản đối.

“Không phải mỗi loại quái vật đều có trí tuệt! Triệu Sơn Hà, lập tức hành động ngay, ở lại sẽ chết đó!” Sở Vân Thăng vội phản bác, thật ra hắn cũng không phải đang nói bậy, hắn căn bản là không biết đám quái vật đột nhiên xuất hiện này có trí tuệ hay không, hán chỉ biết nếu ở lại tranh luận thì chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi!

“Chạy về phía nam! Quyết định như thế!” Triệu Sơn Hà nhìn về phía Sở Vân Thăng, sau đó căn răng thầm vận hoả năng, lớn tiếng quyết định.

Đám lão Thôi lúc này trốn trong xe, sống chết cũng không xông ra, Triệu Sơn Hà vội vàng vỗ cửa xe kêu tài xế chạy về phía nam.

Bọn họ bỏ qua chiếc xe chuyên chở bảy người, chỉ còn giữ hai xe búyt, cả hai xe chạy một trước một sau, cái trước mở đường, cái sau đoạn hậu.

Phụ trách mở đường là Sở Vân Thăng cùng Điền Đại Duy, hai người bọn họ đều thể hiện năng lực thức tỉnh về dùng súng, vì thế có thể dùng hợp lý nhất để quái vật không lại gần người được, tránh cản trở đến xe chạy.

Còn Triệu Sơn Hà và Lê Việt lại là chiến sĩ hỏa năng thì cản ở sau, bọn họ tranh thủ phóng lửa xung quanh, mong cản trở quái vật một chút.

Đầu bếp và Hoàng Nhân Khoan thì là chiến sĩ băng năng, miễn cưỡng đủ cung cấp phòng hộ cho đội, thuận tiện phụ trách hỗ trợ công kích một chút, đầu bếp thì năng lực mạnh hơn một chút, được ai bài trợ giúp Triệu Sơn Hà ở sau, Hoàng Nhân Khoan thì đi sau Sở Vân Thăng mở đường.

Chỉ còn lại vu bà, năng lực của cô ta rất quái dị, cô ta có thể chữa thương, Sở Vân Thăng thật sự chưa bao giờ gặp qua năng lực này, cũng không biết nó thuộc về dạng thức tỉnh nào, chỉ thấy có lẽ nó giống như năng lực thức tỉnh tính mộc trong sách cổ, chẳng qua, Sở Vân Thăng cũng kệ, như vậy mới giống thân phận vu bà của cô ta, có thể cô bằng vào bản lĩnh này mà thu phục được đông đảo tín đồ.

Đoạn hậu là việc nặng nhất, vì thế vu bà đương nhiên được an bài ở phía sau cùng Triệu Sơn Hà, chẳng qua phía Sở Vân Thăng lại có hổ con giúp đỡ, tuy là hổ con mới sinh không lâu, thế nhưng tốc độ lớn cùng với hai trọng năng lực thuộc tính của nó vẫn phát huy được tác dụng.

Hai xe buýt lao nhanh đi, mà đám quái vạt lục huỳnh có vẻ như bị kinh tỉnh, chúng rất nhanh vận động một cách không quy tắc mà lao tới, phát ra những tiếng ‘ong ong’ liên tục từ khắp xung quanh.

Trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, hắn lo lắng nhất là đám quái này chính là Bọ Cánh Cứng Xanh, những con bọ đó đến cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu cũng dám chiến, vì thế hắn vốn tưởng những con quái không biết tên này chính là Bọ Cánh Cứng Xanh, nhưng mà hắn lại chưa từng thấy Bọ Cánh Cứng Xanh có thể phát sáng được.

Nhưng lúc này, Sở Vân Thăng cũng không hể liên tưởng đến chúng nữa, nhưng thanh âm ‘ong ong’ này tuyệt đối là do cánh sâu chấn động cao tần vang lên, chỉ có sâu bay rất nhanh mới có thể như vậy!

Ý niệm này trong đầu rất nhanh đã rõ, dưới ánh đèn đang mở của xe, những đám lục huỳnh kia càng lúc càng rõ, dần dần dáng vẻ của chúng đã hiện ra.

Đây là loại quái vật lớn bằng khoảng cái điều hòa, hai cánh thon dài, toàn thân tản ra ánh sáng màu huỳnh quang, khác Bọ Cánh Cứng Xanh ở điểm phi hành kém hơn.

Nhìn những con quái lục huỳnh này càng lúc càng tiến đến gần, hai tay Sở Vân Thăng nắm chặt khẩu súng, hắn căn bản là chưa được huấn luyện bắn súng qua, vì thế bắn kém vô cùng!

Vì thế hắn nhẫn nại chờ đám quái này đến gần hơn một chút, còn Điền Đại Duy thì đã nổ súng từ trước rồi!

Thuật bắn súng của Điền Đại Duy hơn Sở Vân Thăng rất xa, liên tục hai viên đạn bắn ra đều trúng vào con quái, con sâu bị trúng đạn toàn thân bốc lửa, rớt phịch xuống đất.

Hai phát đạn này, đại khái làm Sở Vân Thăng biết được thực lực của loại quái này, tuy là không biết công kích của nó ra sao, nhưng mà lực phòng hộ thì kém Bọ Cánh Cứng Xanh xa.

Sở Vân Thăng tự đánh giá một chút, đại khái đoán là đạn có thể đối phó được, nhưng quan trọng là phải bắn trúng.

Từ khi giai đoạn một của quá trình dung hợp nguyên khí ở Nhị Nguyên Thiên hoàn thành, năng lực thao túng nguyên khí của Sở Vân Thăng đã tăng mạnh, hơn nữa khả năng tương tiếp giữa nguyên khí phù phong ấn trên vũ khí cũng tăng mạnh hơn trước đây nhiều.

Khi ở cảnh giới Nhất Nguyên Thiên, hắn chỉ có thể vận dụng nguyên khí thiên địa một cách đơn sơ nhất, chỉ có thể rót nguyên khí hỏa vào súng lục, hoặc không thì dung Hàn Băng Tiễn, còn về phần phát huy hiệu quả thì toàn bộ chỉ có thể dựa vào nguyên phù phong ấn.

Còn hiện này, hắn đã có thể chú động phân bố và vận chuyển, thậm chí còn cải biến nguyên khí bản thể, tác động nguyên khí phù theo quy luật thiết định, tập trung lực lượng đến chỗ nào hắn cần công kích, ví như hiện giờ, hắn muốn cường hóa hỏa năng đạn để có năng lực thiêu đốt và nổ mạnh, và cần thêm cả lực xuyên thấu nữa.

Đương nhiên nếu muốn kết hợp hoàn mỹ như vậy, với năng lực chỉ dung hợp được giai đoạn một của Sở Vân Thăng thì chưa thể làm đượ, hắn hiện chỉ có thể cải biến sơ bộ đặc tính mà thôi.

Hắn chỉ khi nào hiểu biết càng sâu hơn về nguyên khi phù, kèm theo càng lúc càng thuần thục kỹ năng này, như thế mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nguyên phù phong ấn trong vũ khí!

Hiện tại, có ba con quái lục huỳnh lao đến thì có hai là bị Điền Đại Duy hạ gục, chỉ còn lại một con thì cũng bị Sở Vân Thăng bắn gục nốt.

Nếu như nói Sở Vân Thăng còn đang kinh ngạc về tài bắn súng của Điền Đại Duy, thì Điền Đại Duy cũng đang khiếp sợ trước uy lực hỏa năng của Sở Vân Thăng, một phát đạn này, trực tiếp bắn nát con quái, ngay cả cơ hội nó rơi xuống cũng không có.

Nhưng mà sự đáng sợ của quái vật lục huỳnh này không phải ở sức chống đỡ của chúng, mà sự đáng sợ thể hiện ở số lượng đáng sợ của chúng!

Ba con sau khi thám thính bị bắn hạ, số lượng quái lớn ở phía sau liền lao tới, đám quái lao đến số lượng lớn chiếu sáng toàn bộ không gian mà họ đang chiến đấu.

Sở Vân Thăng ổn định lại tâm lý, hắn liên tục bắn, tuy là thuật bắn súng không cao mình gì, thường xuyên bị bắn trượt, tiêu hao khá nhiều nguyên khí quý giá, cuối cùng may mắn cũng khống chế được ở mức mỗi phát giết được một con, nhưng hiện giờ hắn đã mất đi ưu thế nhiếp nguyên phù để bổ sung nguyên khí, vì thế hắn bất cứ lúc nào cũng phải chú ý biến hóa của nguyên khí bản thể.

Quái lục huỳnh cũng rất thông minh, chúng tất nhiên sẽ không lao về phía Sở Vân Thăng và Điền Đại Duy có lực uy hiếp lớn, chúng trực tiếp tấn công xe buýt, chúng dùng cái miệng nhọn như mũi khoan mà tiến hành công kích kính xe buýt.

Cái miệng dài nhọn của chúng phun ra dịch thể màu lục, dịch thể này có thể dễ dàng hòa tan kính của xe buýt, những con trùng sau khi phá kính xong liền chui vào trong xe, khiến người trong xe kinh hoàng la lên!

“Chủ nhiệm Hoàng, ông mau xuống giúp đi! Giết chết những con sâu tiến vào đi1” Sở Vân Thăng lui lại một bên, đá vào người Hoàng Nhân Khoan một cái, cái tên quan viên nhát gan này hầu như không có tác dụng gì cả, đến cả hổ con còn làm thịt được một số sâu lọt qua lưới cả Điền Đại Duy và Sở Vân Thăng nữa là.

“Tôi, tôi có thể sao?” Hoàng Nhân Khoan thất kinh nói.

Lời hắn còn chưa dứt, bên trong xe đã truyền lên một tiếng hét thảm, một con quái lục huỳnh sau khi hút khô một thi thể trông đã lớn hơn hẳn một vòng bay ra khỏi xe, cái miệng như cái hút của con quái cắm ở ngực thi thể kia, khiến người đó bị hút khô như bị ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ trên TV vậy!

“Nhanh lên!” Sở Vân Thăng vội la lên, lại đá Hoàng Nhân Khoan thêm cái nữa, những người thường ở phía dưới căn bản là không phải đối thủ của đám bọ này, mà cô bé lúc trước đã hỏi cháo ăn ngon không cùng mẹ của cô cũng đang ở trong xe đó.

Sở Vân Thăng bị Hoàng Nhân Khoan làm phân tâm, khiến cho lại có thêm một con nữa đến gần xe, nếu như không phải đúng lúc này Điền Đại Duy bắn mấy phát đạn, thiếu chút nữa nó đã chui được vào rồi!

“Tôi không làm được, thật là làm không được, tôi đến gà còn chưa từng giết qua mà!” Hoàng Nhân Khoan nhìn thấy thi thể bị hút khô thì liền nhũn ra, thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống!

“Nếu không đi, lão tử giết mày trước!” Sở Vân Thăng tức giận nói, sau đó bắn một phát vào dưới gần chân hắn, vì hắn phát huy hỏa năng, vỏ xe nhất thời mất đi miếng lớn, sau đó Sở Vân Thăng đá hẳn Hoàng Nhân Khoan vào cái lỗ để hắn rơi xuống trong xe luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK