Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mặc hắn. Ngoài kia đều là rừng hoang núi thẳm, bọn chúng có trốn trong một hang hốc nào đấy, dù các ngươi có phái hết Thiên Hành Giả toàn thành đi tìm cũng chưa chắc tìm ra. Không khéo chúng đã đào tẩu sang thành Thôi Tuyết, thôi thì chúng ta cũng không phí hoài công vào việc này.” Vân Thanh rà rà vết máu tươi trên tay, cầm thuốc xuống, liếm liếm môi nói.

Ninh Hồi Nhan tuy đã từng gặp hắn tại thành Thôi Tuyết, nhưng hai người lại chưa từng đụng mặt tại thành Liệt Hỏa này; hơn nữa, hắn tin rằng đại danh Viên Hồng Tuyết giờ phút này cũng không phải chờ đến hắn đi cáo mật.

Tên Viên Hồng Tuyết này hắn đã từng có ký lục tại thành Thôi Tuyết. Lúc xưa hắn không có ý đổi tên một vì sợ phiền, hai là vì diện mạo già cả này, có muốn đối cũng khó, thành Thôi Tuyết sớm muộn cũng sẽ hay tin, che che giấu giấu chỉ e lại càng khiến người khác hoài nghi về thân phận thật.

Chỉ là hắn lại nhất thời quên mất Viên Kỳ Dương. Khi thành Thôi Tuyết mà điều tra, cậu bé sẽ sớm bị liên lụy. Bản thân hắn không phải là cao thủ trong việc tính toán sách lược không chút sơ hở, Hắn cũng rất áy náy vì sự việc này.

Nhưng với thanh thế bây giờ, các ả bên thành Thôi Tuyết chỉ sợ đã xem Viên Kỳ Dương là bảo bối trên tay, một con ách chủ bài để uy hiếp Sở Vân Thăng hắn trong tay. Cậu bé tạm thời sẽ không phải lo lắng về an nguy.

Chỉ là hiện tại lại phát sinh vấn đề, vì hắn từng phục vụ dưới chướng Hứa Tình Thư, thế cuộc này, xem ra không thể không liên lục đến cô.

Vân Thăng ngấm ngầm ngẫm nghĩ phải nhanh chóng nghĩ cách cứu được Đàm Ngưng. Nếu được mang cả tiểu Kỳ Dương về. Hơn nữa, hắn cũng phải đụng đầu với Hứa Tình Thư một phen, vừa để tìm hiểu tình báo cần thiết và xem tình hình cô có bị liên lụy bởi hắn không…

“La phó thành chủ, ngươi đi lo hậu sự cho những việc trong thành, hố thì để lão Tào đào.” Vân Thăng quơ quơ tay, dùng mắt ra hiệu với Tào Chánh Nghĩa.

Tào Chánh Nghĩa hiểu ý, gã biết là ngài quản sự có phần không tin được tên La Hằng Thâm. Câu nói mang tính quyết định trong lúc gã Nhị tướng quân này đang do dự không quyết là do gã nói, gã đương nhiên biết phản làm gì…

Vết thương cũ tái phát lại trầm trọng hơn. Việc liệu thương tại chỗ là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa, việc canh giữ kho lương hiện nay cũng chỉ có thể do đích thân hắn canh giữ mới vạn vô nhất thất.

……

Một đêm đầy xáo động bạo loạn của thành Liệt Hỏa cuối cùng cũng qua đi, trời vừa hửng sáng của một ngày mới lại xuất hiện. Không khí trong thành đã dần lắng xuống, cả một thành trí rộng lớn ngày nào, giờ chỉ gần như trở thành một tòa thành ma. Nơi nơi chỉ còn lại sự tan hoang do cuộc bạo động để lại, và la liệt khắp chốn những thi thể chưa kịp xử lý.

Vân Thăng vẫn ngồi trước cửa kho lương, vết tích đóng băng do súng Lãnh Đông để lại xung quanh vẫn chưa kịp tan chảy, khí lạnh ngập tràn trong không gian lạnh thấu xương.

Khẩu súng Lãnh Đông vẫn nguyên vẹn kia đương nhiên vào tay Vân Thăng. Thật ra hắn lấy cũng không để làm gì, thành Liệt Hỏa to lớn này, mà hắn lại tìm không thấy một người đáng tin cậy để sử dụng khấu súng còn dư này.

Ngoài ra, thương tích của hắn vẫn chưa được hồi phục bao nhiêu, sức hắn chỉ vừa đủ giữ nó không đến nỗi trầm trọng hơn. Hắn dự đoán lần này muốn triệt để hồi phục chắc phải mất ít nhất vài ngày. May mà thế cuộc đã định, địa vị của hắn trong thành Liệt Hỏa này đã không thể di dịch. Tiếp đến là phải chờ bên Thần Vực xuất chiêu, chỉ cần một ngày Thần Vực không triệt để bán đứng mình, hắn cũng sẽ không ra tay một ngày.

Không biết từ lúc nào Tào Chánh Nghĩa đã dẫn theo một tiểu chủ nô lẳng lặng đứng ngoài cửa. Thấy Vân Thăng vẫn đang nghỉ ngơi, không ai dám đến kinh động.

Nhưng sự tình này lại tương đối khẩn trương, không có sự quyết định của ngài quản sự sẽ không thể tiến hành. Mọi người chỉ còn có thể ép Tào Chánh Nghĩa “thân tín” nhất của Vân Thăng đến đây.

“Thưa cụ..cụ!” Tào Chánh Nghĩa liều mình gọi khẽ. Tuy lòng tham của gã vô đáy, nhưng lại nhát gan vô cùng. Gã cứ sợ Vân Thăng quá đỗi cảnh giác, tưởng lầm mình là kẻ thù xuất một đao xử đẹp hắn.

Nghe tiếng, Vân Thăng lập tức mở mắt, hắn đảo qua bọn đại tiểu chủ nô mặt mày phờ phạc liền ngẩng đầu hỏi: “Ổn định rồi ư?”

“Ổn định, ổn định. Tất cả đã bị chấn áp.” Tào Chánh Nghĩa giọng trầm trầm , gật đầu lia lịa để minh họa thêm sự khẳng định của mình.

“Báo cáo tình hình xem.” Cầm qua thanh đao Tào Chánh Nghĩa giao trả cấm thẳng xuống, Vân Thăng bình thản nhìn quanh bọn chủ nô đang mặt mày thất thểu.

“Việc này, việc này…” Tào Chánh Nghĩa bỗng dưng ấp a ấp úng, do dự rằng sau khi Vân Thăng biết việc sẽ nổi cơn lôi đình tại trận.

“Nói sự thật!” Vân Thăng thấy lũ người này mặt mày ỉu xìu, sĩ khí không còn liền biết tình hình chắc đang rất ư tồi tệ, may mà hắn đã có chuẩn bị trước.

“Là…là…Thưa cụ, theo kết quả thống kê, tình hình bây giờ vô cùng tồi tệ. Đại chủ nô một người chết, tiểu chủ nô một phản, một chết, một mất tích. Thiên Hành Giả chết trong bạo loạn và mất tích dự tính gần hai trăm người, mà…mà nô lệ gần như đào tẩu hết, chỉ còn hơn một ngàn người bình thường…” Tào chánh Nghĩa lén quan sát sắc mặt Vân Thăng, như sợ hắn sẽ nổi quạu liền nhanh chóng bổ sung thêm: “Có điều, bọn thuộc hạ đã phóng Cơ Động Doanh ra ngoài thành bắt người, chẳng bao lâu sẽ có tin tức liền.”

Vân Thăng gật gật đầu, kết quả này đã tốt hơn dự tính ban đầu của hắn nhiều. Tuy người bình thường lưu động hơi nhiều, nhưng tổn thất của Thiên Hành Giả lại ít. Quan trọng nhất là chiến lực, tiểu chủ nô chỉ tổn thất ba, mà một trong số ấy mất tích, đại chủ nô ngoài Ninh Chí Đồng chết, tất cả đều trung thành với ngài sứ giả.”

“Nếu như vậy chúng ta còn năm trăm Thiên Hành Giả, và hơn một ngàn người bình thường. Trong số người ấy không phải tất cả đều là nô lệ chứ? Chắc phần lớn là gia quyến của các ngươi, chế độ nô lệ không có nô lệ! Xem ra đã đến hồi kết thúc.” Vân Thăng cười nói.

Tất cả đại tiểu chủ nô nhìn nhau, không hiểu được ý Vân Thăng là thế nào. Chỉ qua một đêm, chế độ nô lệ gần như tàn lụy, nhưng nô lệ mất đi vẫn có thể bắt lại, nghe giọng lưỡi Vân Thăng có vẻ như rằng muốn kết thúc chế độ này.

Nghĩ thì nghĩ nhưng không một ai dám mở miệng hỏi. Giờ đây, tất cả chủ nô có mặt, bất luận đại tiểu, trong lòng đều biết rõ rằng là lão già trước mặt này đã là một kẻ thống lĩnh đúng nghĩa. Xảy ra một việc lớn như thế, ngài sứ giả không những không ló mặt, tất cả do lão này xử lý. Một minh chứng quá cụ thể nhất là lão Ninh Chí Đồng, một đại chủ nô mà lão Viên này nói giết là giết. Không ai muốn đạp lên vết xe đổ của Ninh Chí Đồng.

“La phó thành, ngươi hãy báo cáo về tình hình lương thực.”

Hắn biết tỏng những người còn ở lại tuy chưa đi sơ tán nhưng nhân tâm đã loạn, sĩ khí đã mất, nếu không có một chỗ dựa, sớm muộn gì cũng tan tành như mây khói.

Mà lương thực chính là chân lý trong cái thế giới đen tối này, Đó là nguồn lực hướng tâm mạnh mẽ nhất. Có lương thực sẽ có người, có người mới có thành, cũng là căn cơ để thành Liệt Hỏa tiếp tục tồn tại.

La Hằng Thâm đương nhiên hiểu vì sao Vân Thăng hỏi hắn về lương thực.Việc của Ninh Chí Đồng náo động những người còn lại trong thành biết được Lôi Minh đã lén lút vận chuyển lượng lớn lương thực đi. Vụ việc này, chỉ có hắn là rõ nhất.

“Ngài quản sự, kho lương nguyên vẹn, chưa một hạt lương bị tổn thất, lương thực bí mật lưu trữ cũng chưa bị liên lụy bởi bạo loạn hôm qua. Thuộc hạ sẽ lập tức vận chuyển nó về bổn kho trong thời gian sớm nhất. Tổng lượng có thể nuôi được mười vạn miệng ăn thành Liệt Hỏa trong vòng nửa năm.” La Hằng Thâm đi lên một bước nói vanh vách kịch bản gã đã nghĩ sẵn, nhẹ nhàng lưới qua tội lớn lén ăn bớt lương thực của anh em gã.

Theo lời Tào Chánh Nghĩa, một bộ phận lương thực của thành Liệt Hỏa bắt nguồn từ căn cứ trữ lương bắt nguồn từ thời đai Dương Quang đã bị trùng tử phá hoại, một bộ phận bắt nguồn từ “Địa Cung” của tên tỷ phú Trương Hộ mà Vân Thăng biết.

Nhưng sau một thời gian dài ăn dần, cộng thêm một nửa phải ăn chia cho bọn thành Thôi Tuyết, hiện nay chắc không còn bao nhiêu. Nếu không nhờ tên áo choàng “thanh lọc” thi thể các loài quái vật bổ sung nguồn thức ăn, chắc giờ đã ngồi ăn núi lở.

Tên áo choàng đã “thanh lọc” độc tố trong thi thể trùng tử thế nào, Sở Vân Thăng không biết được, nhưng nghĩ đến nếu bản thân có cách riêng của mình, thì bọn dị tộc của có cách của chúng. Không những tên áo choàng, lúc ở ngoại thành Thôi Tuyết, tên “Tam Phát Tử” không phải cũng có nhắc đến người Băng tộc cung cấp thịt quái vật để làm thức ăn cho chúng.

Nhưng trong việc này đã tạo một cái cớ danh chính ngôn thuận cho kế hoạch tiếp theo của hắn. Hắn có thể mượn danh tên sứ giả lấy một lượng lớn thịt trùng tử ra làm vốn liếng trùng kiến thành Liệt Hỏa. Sức quyến rũ của thức ăn to lớn hơn bất kỳ điều gì.

Vân Thăng dùng đao Hỏa Diệm lấy đà đứng lên nhìn quanh mọi người nói: “Cục diện hiện nay chắc các vị đều rõ, xảy như bao nhiêu việc này có rất nhiều nguyên tố. Bổn nhân không muốn nói nhiều, người xưa có câu bất phá bất lập, đại loạn tắc đại trị. Chúng ta cứ chóng mắt mà xem! Ta xem chế độ nô lệ của Lôi Minh cũng đến hồi tận, cứ tiếp tục thế này cũng chả ý nghĩ gì, e rằng về sau những cuộc bạo động như thế không biết còn diễn ra bao nhiêu lần…Về sau cứ theo chế độ cấp bậc như thành Thôi Tuyết. La phó thành, việc này ngươi phụ trách, về sau cả ta và ngài sứ giả sẽ có lượng lớn công việc giao cho những người bình thường này làm, để họ có thể dùng việc hoàn thành nhiệm vụ đổi lấy thức ăn. Bao nhiêu lương thực bổn nhân cũng có thể trả nổi!”

Lời này của hắn vừa dứt, đại tiểu chủ nô cùng ngỡ ngàng. Chúng đều là những người thọ ích trực tiếp từ chết độ nô lệ này, Vân Thăng giờ đây phế bỏ chế độ này chả phải khiến trong lòng họ bất mãn, nhưng bề mặt vẫn không dám biểu hiện chi.

Chỉ là hiện tại muốn duy trì chế độ nô lệ này, cũng không còn nô lệ nữa!

Vân Thăng tất nhiên biết không vui trong lòng bọn chúng, nhưng hắn tất phải làm thế. Muốn làm yếu thực lực thành Thôi Tuyết thì phải có một chế độ tốt hơn, có nhiều thức ăn hơn để cám giỗ bá tánh thành Thôi Tuyết, thậm chí cả Thiên Hành Giả. Bọn chúng bớt một người, bên thành Liệt Hỏa sẽ thêm một phần sức mạnh. Trường kỳ đối kháng hắn mới có thể trường tồn bất bại.

Nhất là với Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết, cơ bản đều không ủng hộ chế độ nô lệ của trong thành, nếu không đã sớm gia nhập Liệt Hỏa thành. Không đổi chế độ sẽ không thể gia tăng sức quyến rũ, bọn người này sẽ không chịu ngã ngũ.

Vì thế, hắn còn kế hoạch sẽ đưa ra mồi nhử hấp dẫn hơn chuyên dành cho bọn Thiên Hành Giả. Đồng thời cũng vì phải bù đắp cho sự bất mản của Thiên Hành Giả trong thành Liệt Hỏa vì việc phá bỏ chế độ nô lệ, phải làm tốt khâu ổn định dân tâm!

Thứ hấp dẫn nhất có lẽ là công pháp và vũ khí mà Thiên Hành Giả này nằm mơ vẫn mong có được.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy, cuộc chiến của Sở Vân Thăng và thành Thôi Tuyết chính thức bắt đầu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK