Mục lục
Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão Thôi thuê tôi, vì thế không có liên quan gì đến Triệu Sơn Hà cả.” Sở Vân Thăng bình thản nói, hắn gia nhập đoàn đội này không phải vì có mục đích giống Lê Việt, vì thế hắn không có hứng thú đến tranh đấu của sáu người này.

Sắc mặt Lê Việt chợt đổi, tuy là Sở Vân Thăng nói hắn không quan hệ gì với Triệu Sơn Hà, chỉ nói là lão Thôi thuê hắn, thế nhưng Triệu Sơn Hà lại hoàn toàn đứng về phía lão Thôi mà.

“Chúng ta cũng không phải bỏ mặc đám người lão Thôi, tự nhiên là sẽ đưa bọn họ đi, chúng ta chỉ muốn đi sớm một chút, trong một ngày đến được Kim Lăng, cũng không chắc là có người chết đói, Triệu Sơn Hà thì lại muốn đi xa tìm thức ăn, như thế mới chính là nguy hiểm, nếu gặp phải đàn sâu thì tất cả đều sẽ chết hết!” Lê Việt giải thích với Sở Vân Thăng, lời hắn nói cũng không phải là không có lý, chỉ là không biết trên đường đến Kim Lăng sẽ có những biến cố gì khác mà thôi.

Sở Vân Thăng chỉ cười cười, không cho ý kiến.

“Vậy thế này đi, chỉ cần cậu cùng Hoàng Nhân Khoan chọn trung lập là được rồi!” Lê Việt đành cười khan nói, hắn cũng không ôm hy vọng gì với Sở Vân Thăng, thứ nhất là vì Sở Vân Thăng mới tới đây, thứ hai là từ khi Sở Vân Thăng gia nhập bọn họ chỉ toàn dùng súng lục hỏa năng để chiến đấu, cũng không có tính chất quyết định trong mỗi hành động, còn người nắm vai trò then chốt trong đoàn chính là vu bà và đầu bếp.

Sở Vân Thăng đứng lên, chuẩn bị mang hổ con ra ngoài hít thở không khí, vì thế cũng không trả lời Lê Việt, hắn căn bản cũng không cần Lê Việt cam đoan gì cả.

Có lẽ Lê Việt đã sớm nghĩ rằng mình sẽ cam chịu kiến nghị của bọn họ, thế nên Sở Vân Thăng cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Hiện tại, Sở Vân Thăng chuẩn bị đi tìm Triệu Sơn Hà nói chuyện, vấn đề thức ăn đối với mình chỉ là nhấc tay một chút là giải quyết được, nếu như Triệu Sơn Hà vẫn kiên quyết đi đường vòng tìm thức ăn, làm lỡ thời gian lớn, như thế cũng gây bất lợi lớn cho mình, mục đích chính của mình chỉ là sớm đến được Kim Lăng mà thôi.

Trong Vật Nạp Phù của Sở Vân Thăng còn chứa rất nhiều thi thể của Nhục Trùng, mà Vật Nạp Phù là không gian tĩnh, vì thế cất bao lâu cũng không bị biến chất. Những thi thể Nhục Trùng này khiến Sở Vân Thăng rất ghê tởm, cho nên đến giờ hắn vẫn chưa động qua, chỉ có hổ con là thích ăn mà thôi, chẳng qua khi so sánh với mạng người thì Sở Vân Thăng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, huống hồ chỉ riêng thịt của Bọ Cánh Cứng Đỏ cũng đủ cho hổ con ăn rồi.

“Anh tìm tôi?” Triệu Sơn Hà nghi hoặc nhìn Sở Vân Thăng đi tới, vừa rồi hắn còn kêu đám người lão Thôi tranh thủ sửa xe, ở trong mắt hắn, Sở Vân Thăng căn bản chỉ nói nhiều hơn đầu bếp một chút, năng lực cũng không quá mạnh, tâm tình thì không tệ, ít nhất là Sở Vân Thăng còn đem cháo của mình chia cho người khác, điều này đến hắn cũng không làm được.

“Không nên đi đường vòng, trực tiếp đi về hướng Kim Lăng đi…” Sở Vân Thăng chuẩn bị nói ngắn gọn, nhưng mà chưa xong đã bị Triệu Sơn Hà cắt đứt.

“Là Lê Việt nhờ anh tới nói sao? Sở, tôi biết là trong đầu họ nghĩ thế nào, nhưng mà điều này không thể, anh thử tự mình nhìn đám lão Thôi xem, bọn họ đã ba ngày rồi chưa có gì ăn! Chỉ uống nước cầm hoiư, nếu như bọn họ trước được ăn no, thì hiện giờ còn có thể cầm cự được, nhưng mà ba ngày trước họ chỉ được ăn một chút! Hiện giờ cũng đã gần hấp hối rồi, bọn họ đã đem thức ăn quý giá cho chúng ta rồi!” Triệu Sơn Hà nắm chặt nắm tay, thở ra một hơi, nói: “Sở, anh vừa tới, cùng đám lão Thôi cũng không có tình cảm nhiều, điều này tôi hiểu, nhưng mà tôi khác, là thức ăn của lão Thôi cứu mạng tôi, nhận ân của người thì nên nhớ, mặc kệ là ở thời đại dương quang hay là hắc ám, tôi đều rất để ý điều này…”

Sở Vân Thăng trước đây chỉ biết Triệu Sơn Hà là một người có niềm tin sống rất mạnh, nhưng không nghĩ tới hắn có thể nói thế này, hoàn toàn không cho Sở Vân Thăng cơ hội xen mồm vào chút nào.

Hắn nhẹ nhàg đưa đến trước mặt Triệu Sơn Hà một cái túi du lịch lớn, bên trong là thịt của Nhục Trùng hắn lấy từ trong Vật Nạp Phù ra, cũng khá là nhiều.

“Đây là cái gì?” Triệu Sơn Hà ngây người một lúc, hỏi.

Sở Vân Thăng mở khóa túi du lịch, để lộ ra thịt trắng như tuyết, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn xe, có chút lành lạnh.

“Đây! Đây là…thịt người! ! !” Triệu Sơn Hà sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên nói.

Nhìn thịt sâu thành thịt người, điều này cũng không trách được hắn, lúc trước hắn gặp Giang lão đại ở câu lạc bộ cung tên, hắn cũng nhìn thịt trùng thành thịt người như thế.

“Là thịt của quái vật!” Sở Vân Thăng bình thản nói, hắn lấy từ trong bao ra một khối thịt sâu, đưa đến trước mặt cho Triệu Sơn Hà xem.

“Đây là thịt quái vật? Hình như tới giờ tôi còn chưa nhìn thấy qua!?” Triệu Sơn Hà lúc này mới ổn định lại, hắn vừa rồi còn tưởng là thịt người, vì thế toàn thân còn đang toát mồ hội, nhìn người chết thì hắn quen rồi, nhưng nghĩ đến ăn thịt người thì quả thật là ghê gớm.

“Côn Thành, loại thịt này chỉ có ở Côn Thành mà thôi.” Sở Vân Thăng như đang nhớ lại khoảng thời gian đó, hắn bình thản nói.

“Là cái thành phố dày đặc sương mù sao, nghe nói người vào đó là không thể thoát ra được, chúng tôi cũng không dám vào đó, đều phải đi vòng để qua.” Triệu Sơn Hà ngạc nhiên nói, có chút không tin nhìn thẳng vào mặt Sở Vân Thăng, người ra ngòai đều nói là người bên trong đã chết hết, không ai còn sống cả, mà Sở Vân Thăng cũng chưa nhắc đến chuyện này.

Mà lúc này, trong lòng Sở Vân Thăng không tự chủ được mà nhớ đến con Hỏa Diễm Huyễn Điểu hung hãn ở đó, chính mình bị nó dồn vào đường cùng, phải giả chết, sau đó thì Bọ Cánh Cứng Xanh xuất hiện mới may mắn chạy được, cái loại cảm giác tử vong gần trong gang tấc này khiến hắn cứ mỗi lần nhớ đến vẫn còn thấy run.

Hắn lắc đầu, không muốn nhắc đến chuyện này nữa, vì thế mới đổi trọng tâm câu chuyện đi, nói tiếp: “Túi thịt trùng(để ‘trùng’ cho đỡ ghê) này cậu giao cho đám lão Thôi, chút này cũng đủ để chúng ta chống đỡ đến Kim Lăng đó!”

Triệu Sơn Hà khiếp sợ há hốc mồm, hắn vắt hết cả óc, nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp để đến các thôn trấn bên cạnh tìm lương thực, nhưng mà ngàn lần không ngờ tới, người hỏa năng chiến sĩ mà bọn họ thuê tới tên Sở Vân Thăng này, tuy là dẫn theo một con hổ con kỳ quái, không có chút đặc biệt nào này lại dĩ nhiên chịu cung cấp thức ăn cho đám người lão Thôi, Triệu Sơn Hà cảm thấy mình như đang mơ, hắn nhớ lại lúc Sở Vân Thăng mới lên xe, lúc đó đâu thấy hắn cầm theo cái túi này.

Sở Vân Thăng sợ hắn cứ dài dòng hỏi nhiều, vì thế vội vàng lui về luyện khí tiếp, nên nói luôn: “Thịt này tôi cũng không phải đưa vô ích, có mấy chuyện tôi nói rõ trước luôn, thứ nhất, xe sửa cẩn thận xong lập tức kêu tài xế chạy ngày đêm đến Kim Lăng luôn, chuyện tìm thức ăn thì đừng nên nói nữa; thứ hai, chỉ có một túi thịt trùng này, các người tính phân phối cẩn thận, nếu như hết mà vẫn chưa thể đến được Kim Lăng, vậy thì chúng ta chia tay! Thứ ba, nhớ kỹ sáu người các ngươi, không ai có đặc quyền cả, tất cả đều chia đều.”

“Sở, thịt này thật sự có thể ăn sao? Thịt Bọ Cánh Cứng Đỏ ăn vào đã chết rất nhiều người rồi.” Triệu Sơn Hà cố dằn lòng không được mà hỏi, sau đó hắn sờ túi thịt, đầy vẻ bất an.

Sở Vân Thăng tuy là chưa nhìn thấy Giang lão đại ăn thịt này, nhưng mà lúc đó người của Đỗ Kỳ Sơn ăn xong cũng không có việc gì, vì thế có thể nói thịt này và thịt của Bọ Cánh Cứng Đỏ hoàn toàn khác nhau.

Thịt của Bọ Cánh Cứng Đỏ chứa nhiều chất ăn mòn, người ăn thịt Bọ Cánh Cứng Đỏ hầu như đều bị tan ruột mà chết, chỉ duy nhất có trường hợp đặc biệt là hổ con, Sở Vân Thăng đoán việc này chắc có liên hệ với thuộc tính kim năng của nó.

Sở Vân Thăng ôm hổ con, xoay người, đơn giản nói ra: “Có thể ăn!”

Tay của Triệu Sơn Hà nắm chặt lại, đây chính là túi thịt trùng, chỉ cần có thể ăn được, làm thịt băm thì chắc chắn cứu được mọi người! Nhất là hiện tại đám người lão Thôi đang đói sắp hấp hối rồi!

Lại càng không cần nói đến việc nếu đi vòng tìm thức ăn, đám người Lê Việt sẽ càng thêm bất mãn, tình hình sẽ càng thêm căng thẳng.

“Sở! Cảm ơn anh!” Triệu Sơn Hà ngây người một lúc sau đó mới nhớ ra.

Sở Vân Thăng chỉ nói tiếp một câu: tự giải quyết cho tốt. Sau đó liền về xe.

Túi du lịch này tuy lớn, nhưng thật ra cũng chỉ chưa được thịt của một con Nhục Trùng mà thôi, vì thế hắn cũng không cảm thấy mình đưa họ ân lớn thế nào, hắn chỉ cảm thấy mình và hổ con ăn ở nhờ chỗ lão Thôi, cũng không phải đi tiêu diệt sâu bọ gì cả, chỗ thịt này coi như là trả tiền xe cho đám lão Thôi mà thôi.

Hắn đã nói rất rõ ràng, chỉ có một túi này, nếu như còn không đủ, hắn sẽ mặc kệ, hắn không muốn chậm trễ thời gian nữa, dù sao càng chậm hắn càng sợ nhà bác ở Kim Lăng xảy ra chuyện.

Lúc Triệu Sơn Hà tiến vào trong xe, trên mặt hắn không kìm được vui mừng, điều này khiến đám người Lê Việt đang nghiêm chỉnh chờ đợi cảm thấy rất kinh ngạc, bọn họ đã chuẩn bị để lật bài ngửa rồi.

Nhưng mà rồi Triệu Sơn Hà lại đột nhiên tuyên bố cứ tiếp tục đi thẳng đến Kim Lăng cả ngày lẫn đêm, vì thế làm đám người kia lại ngây ra không hiểu chuyện gì cả.

Việc đám người kia bàn xem ra cũng chẳng được gì.

Chẳng qua không bao lâu đám người lão Thôi đã đói đến cực hạn, vì thế Triệu Sơn Hà đành cắt một chút thịt trùng Sở Vân Thăng cho ra chia cho bọn họ làm thịt băm, hương vị thực phẩm trong chốc lát đã truyền quanh đám người.

Sau khi giải thích cho sáu người kia đây không phải là thịt người, Sở Vân Thăng đã đưa cho Triệu Sơn Hà quản lý rồi, hắn hết chuyện. Còn về phần hỏi về xuất xứ, Sở Vân Thăng cũng không yêu cầu Triệu Sơn Hà phải dấu diếm, hắn cảm thấy chỉ cần có thể ăn là được, trốn tránh qua mệt mỏi, mà việc hắn từng mặc chiến giáp một mình chạy khắp thành phố sương mù hắn cũng không dấu diếm chút nào.

Nhưng mà làm hắn không ngờ được chính là, vu bà kia lại tuyên bố là bởi vì tín ngưỡng của cô ta mới xuất hiện số thực phẩm này, mà càng khiến Sở Vân Thăng muốn ngất lại chính là không ngờ đám người tín ngưỡng vu bà lại tin đến xái cổ luôn!

Lời của vu bà khiến đám người này phát cuồng tin theo, cô ta thậm chí còn tuyên bố: người tin theo ta, tất cả sẽ thức tỉnh!

Đối với người thường mà nói, thức tỉnh là khát vọng lớn nhất của họ, chỉ cần thành chiến sĩ thức tỉnh, tỉ lệ sinh tồn sẽ tăng cao, mà đám bạn bè, người thân mình cũng đều có chỗ dựa.

Vu bà dùng tín ngưỡng của mình để cho bọn họ sự kiêu ngạo, hơn nữa lại vừa giúp họ giải quyết được vấn đề tâm lý đang hoảng sợ hiện nay.

Vu bà có năng lực làm người khác thức tỉnh hay không thì Sở Vân Thăng không biết, nhưng hắn biết nếu vận dụng Thiên Địa Nguyên Phù, cái này lúc đầu hắn tu luyện thì chỉ biết nó gọi là Nguyên Phù, về sau mới biết tên thật, phù này có thể biến người phổ thông không thể thực tỉnh, trực tiếp thức tỉnh luôn.

Chỉ là, hiện tại hắn mới ở cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, căn bản không thể chế được loại phù đẳng cấp cao nhất của loại phù này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK