Đây là một loại quá trình tiêu vong, thống khổ giống như đem ý thức một người xé khỏi thân thể, hơn nữa nỗi thống khổ này không chỉ đến từ mặt tinh thần, càng thêm nữa là sự thống khổ vì thân thể huyết nhục bị chia tách, nó giờ phút này còn có thể đau khổ chèo chống để nói chuyện, hoàn toàn xuất phát từ cực lớn hoang mang cùng khó hiểu, giống như di ngôn cuối cùng.
Minh lại không nói thêm gì nữa, không nói một lời, bởi vì nó dường như cảm ứng được Sở Vân Thăng đối với việc nó mở miệng "nói chuyện" có chỗ "bất mãn", tuy rằng lại "bất mãn" này rất mờ mịt khó hiểu, thậm chí không tìm thấy xuất xứ, nhưng căn cứ vào sự giống nhau về mạng nguyên, nó vẫn có thể cảm giác được.
Cô đảo Mân phẫn nộ, kinh hoàng, thất thố cùng trơ trọi..., các loại chấn động phức tạp đan vào cùng một chỗ, nó xem không hiểu Minh, càng không thể lý giải hành vi của Minh, chỉ có thể đáng thương mà hy vọng từ <<Trùng điển>> tìm kiếm đáp án, lại bởi vậy đã mang đến càng lớn hoang mang - Minh không chỉ không tuân thủ <<Trùng điển>>, thậm chí nói ra lời nói bất khả tư nghị "Chủ ta chính là Trùng điển".
Càng ngày càng nhiều trùng tử từ trận địa tiền tuyến lui lại, tuôn hướng chủ cự phần của cô đảo Mân, trên mặt đất, trên bầu trời, đều rậm rạp chằng chịt chiến Trùng, từ vạn mét không trung nhìn xuống, giống như một bầy kiến dày đặc.
Nửa giờ sau, cuộc đọ sức tinh thần trong chủ thể Trùng tổ đã phân thắng bại, ý chí của Minh như hồng thủy cưỡng ép đẩy mạnh, lấy chủ thể Trùng tổ làm trung tâm, hiện lên từng gợn sóng khuếch tán ra ngoài!
"Tân chủ" thay thể "Cựu chủ", loại phương thức gần như tàn khốc, nguyên thủy, dã man cực kỳ bưu hãn này, lực kêu gọi của "Tân chủ" Minh mạnh đến mức, vạn trùng cúi đầu thần phục!
Đồng thời, ý chí của cô đảo Mân đang dần dần mà phiêu tán, giống như là bị người khác cưỡng ép trục xuất khỏi nhà mình, thậm chí bi phẫn vì bị xóa bỏ, đến chết nó vẫn còn hỏi Minh vì cái gì!?... Nhưng mà Minh lại tàn nhẫn mà lạnh lùng, thủy chung không để ý tới nó, một câu đều không có, một lời giải thích cũng không, trầm mặc, trầm mặc giống như chết, lạnh tựa như băng.
Hợp!
Ý chí của Mân bị khu trục ra khỏi tòa trùng tổ cuối cùng, toàn bộ không gian bốn chiều phía trên khu dịch thể đều chịu rung động, chỉ còn lại ý chí Minh rào rạt mênh mông cuồn cuộn.
Cỗ lực lượng kêu gọi tân sinh này giống như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt đạt tới đỉnh phong tại khu dịch thể, thậm chí tràn tới chỗ trùng triều của rừng bào tử!
Ngay tại chỗ, từng lớp từng lớp trùng tử cấp thấp xông lên đầu tiên cái đầu lập tức bạo tạc, nổ tung, giống như từng trái dưa hấu nổ toang, vỡ nát.
Mà ngay cả Sở Vân Thăng ở trùng tổ hạch tâm cũng đều có thể cảm giác được một cỗ bắn ngược mãnh liệt, hắn còn chưa kịp chống cự, một cỗ hấp lực cường đại từ vòng xoáy hắc khí trong không gian kỳ lạ kia trực tiếp xuất hiện, từng tia từng tia gì đó không thể nhìn thấy không ngừng bị hút vào, tức thì một bộ phận mạng nguyên đã bị Minh tiêu hao, không đến một lát, liền khôi phục lại toàn bộ.
Sở Vân Thăng trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát: ta cắn nuốt mạng nguyên của nó?
Sau một khắc, bên trong ý thức của hắn, một thực vật liên (chuỗi thức ăn - DG) vô cùng to lớn, từ sâu thẳm tối tăm nơi thông hướng địa phương không linh của sinh mệnh chi nguyên, vượt qua vô số tinh không cùng hắc ám, cực kỳ thần kỳ cổ quái, trong vòng chưa đến một phần vạn giây, chợt lóe lên rồi biến mất, giống như là mộng ảo.
... Edgar là bị ý chí của Minh trực tiếp đánh thức dậy, nếu không phải hắn thân đang ở chủ Trùng tổ, Minh lại đối với hắn "chiếu cố" có thừa, thì hắn căn bản không có bất cứ cơ hội mở mắt nào, chỉ có thể trực tiếp đi gặp thượng đế.
Dù là như thế, khi hắn vừa mới thanh tỉnh, thế giới trước mắt thiếu chút nữa làm hắn đau tim mà chết, chỉ kịp thốt một câu "My God!" liền lại bất tỉnh.
Không phải hắn không đủ kiên cường, cũng không phải hắn trải qua không đủ nhiều, một người bình thường, nhìn một con Xích Giáp trùng đã muốn chạy trốn thục mạng, chợt phát hiện chính mình thân tại sào huyệt vạn trùng, vô số đường ống huyết nhục mơ hồ bay múa đầy trời, nguyên một đám bọc dịch thể nổ lộp bộp trước mặt, cùng với khói cự phần cuồn cuộn trên đầu, chẳng qua chỉ là bất tỉnh mà không phải biến thành điên dại, đã là một sự tình rất giỏi rồi.
Đối với Edgar mà nói, đây chẳng qua là vài giây đồng hồ, nhưng đối với Minh mà nói, không gì không biết, không gì không thấy mà nói, cử động của hắn rõ ràng giống như phát sinh ở dưới "mí mắt" của Minh vậy, không cần nửa giây, nó liền đem tin tức Edgar thức tỉnh truyền lại cho Sở Vân Thăng đang từ từ bay lên không.
Sau khi cướp lấy khu dịch thể của cô đảo Mân, nguy cơ cũng không giải trừ, đại quân trùng tộc của rừng bào tử đối diện đã liên tiếp đánh hạ vài tòa trùng tổ, hơn nữa vẫn ầm ầm tiến đến!
Trong nửa giờ, bởi vì "nội chiến", khu dịch thể không ngừng bị mất đất, liên tiếp bại lui, hầu như quân đội đều tan rã, địa bàn đang từ một phần ba cấp tốc giảm còn có một phần tư.
Sở Vân Thăng cúi đầu liếc qua phương hướng của Edgar, thật nhanh đưa ra chỉ lệnh cho Minh, mà trên thực tế, sau khi Minh tiếp nhận toàn bộ khu dịch thể, như thế nào chống cự kẻ thù bên ngoài, như thế nào hoạt động Trùng tổ..., hết thảy lại tự nhiên mà lần nữa tiến nhập quỹ đạo, cũng không cần hắn phải chộn rộn cái gì.
Chẳng qua là tại một số địa phương, Sở Vân Thăng cực kỳ kinh ngạc!
Hắn nguyên bản còn tưởng rằng cần chính mình nói cho Minh làm thế nào cải tạo đáy cự phần, lợi dụng "phương pháp sản xuất dây chuyền" mà hắn phát minh ở Cảng thành, nhưng không ngờ, Minh vừa tiếp nhận cự phần các nơi, liền lập tức điều động Kim Giáp trùng mở ra thông đạo khai thác năng lượng dưới mặt đất, đồng thời thu hồi mấy trăm Thanh Giáp trùng, cùng lúc trước không sai biệt, tựa như bản năng nó đã biết.
Mặc dù giờ phút này chính là Minh vận dụng biện pháp ày, nhưng nội tâm Sở Vân Thăng không khỏi kinh ngạc một chút, năng lực học tập của trùng tử quả thật quá mạnh mẽ, dù là lúc ấy ý thức của Minh vẫn còn bên trong Phong Thú phù, vậy mà có thứ gì đó lại giống như khắc hằn vào trong cơ thể nó, điều này cũng quá khủng bố rồi!
Loại kinh sợ này, lại là một loại tâm tình phức tạp, tựa như khi hắn chém con Xích Giáp trùng thứ nhất, trong đầu không tự chủ liền hiện ra bộ dáng của Ngốc Đại Trùng, chướng ngại tâm lý này là điều hắn không muốn nhưng hết lần này tới lần khác tựu là sẽ xuất hiện.
Nhưng một kiếm kia, hắn vẫn bổ xuống!
Có lẽ tại thời điểm an toàn, hắn sẽ không quả quyết, nghĩ ngợi lung tung, nhưng chỉ cần một khi bắt đầu giao chiến, mặt tính cách khác của hắn liền chiếm thượng phong, không chút nào nương tay.
Đứng ở trên đỉnh cự phần của chủ trùng tổ, Sở Vân Thăng xua tan tất cả suy nghĩ, lấy ra cổ cung, lạnh lẽo nhìn về phía trước, bước ra một bước, một Thanh Giáp trùng xuất hiện dưới chân hắn, khẽ đập cánh, vèo một tiếng, chở hắn bay về trận tuyến phòng ngự mà Minh vừa mới tổ chức.
Chiến tranh còn chưa kết thúc!
Nội chiến lập tức biến thành ngoại chiến, khu dịch thể một lần nữa cuồn cuộn quay đầu trở lại trận tuyến phòng ngự, sở dĩ là phòng ngự, là bởi Sở Vân Thăng đã truyền tử lệnh cho Minh, chỉ thủ không công, nhằm súc tích lực lượng lớn nhất, nếu không hiện tại mà liều mạng thì không phải là đối thủ của rừng bào tử.
Hắn một mực tuân theo một cái quan niệm chiến tranh đơn giản, không chiến thì thôi, đã chiến thì một trận phân thắng bại!
Không đến một hồi, xen lẫn trong đại quân phi trùng, hắn đã đến phía ngoài cùng trận địa, dưới chân, một tòa cự phần dưới sự phá hủy của trùng quân bào tử màu xanh lá, lung lay sắp đổ... Đằng sau, vô số trùng tử xanh đỏ trộn lẫn với nhau chém giết không ngừng, một dải tử vong kéo dài từ mặt bờ biển này sang mặt bờ biển khác.
Sở Vân Thăng giờ phút này cũng không sợ gặp được khủng bố chi tử, thời điểm hóa thân thành trùng tử, hắn không có chút biện pháp nào bắt cái bá vương này, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bất đồng, mặc dù không có kiếm thức hay Khiếu Vân tiễn, hắn vẫn có đại lượng nguyên phù công kích có thể đối phó nó.
Bất quá, sự thật lại làm cho hắn có chút "thất vọng", hắn bay một vòng trên trận tuyến, nhưng thủy chung không thấy sự tồn tại của khủng bố chi tử.
Hắn lên chiến tuyến mục đích chính là đối phó vương giả của địch nhân, lúc mà "vương giả" không xuất hiện, ý nghĩa của việc hắn tới đây đã không còn nữa, đối với chiến tuyến dài dằng dặc mà nói, lực lượng cá nhân không hề có ý nghĩa, trừ phi hắn không tiếc bất cứ giá nào, một lần tiêu hao sạch tất cả vật tư chiến tranh đã chuẩn bị cùng nguyên khí bản thể; nhưng điều này cũng không có lợi nhất.
Hiện tại còn chưa có tới thời khắc nguy cấp nhất, Sở Vân Thăng sẽ không mạo hiểm như vậy, phe rừng bào tử có thể đem trùng tử khu dịch thể đánh cho liên tiếp bại lui, nhất định có chiến lực cấp cao như khủng bố chi tử tồn tại, mà toàn bộ khu dịch thể, chỉ có Minh, hắn và một Thanh Giáp trùng cấp 4 có thể cùng nó chiến một trận.
Cho nên, hắn phải chờ đợi, tịch mịch chờ đợi, dùng đại lượng tử vong làm dại giới để chờ đợi... Chờ đợi gia tốc chắt lọc năng lượng, chờ đợi sự tăng vọt trong việc thúc đẩy dịch thể tăng trưởng, chờ đợi số lượng lớn chiến trùng cao cấp xuất hiện, sau đó, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, một lần đánh bại địch nhân!
Dạo qua một vòng, dùng Khiếu Vân tiễn oanh sát một đầu trùng hậu đột phá trận tuyến, Sở Vân Thăng liền nhanh chóng ly khai chiến trường, trở về trên đỉnh cự phần của trùng tổ chủ, một bên không ngừng khôi phục nguyên khí, một bên yên lặng chờ đợi.
Bầu trời tối dần, cuối cùng đen kịt một mảnh, trùng tử của rừng bào tử đánh không phân biệt ngày đêm, chúng dùng số lượng đông đảo, liên tục không ngừng, từng bước một đẩy về phía trước. Xa xa, nhìn về đạo chiến tuyến dài đằng đẵng kia, cứ cách một đoạn thời gian sẽ phóng lên đủ sắc quang mang, mỗi một lần, đều mang theo vô số sinh mệnh trùng tử.
Sở Vân Thăng một mực ngồi ngay ngắn ở trên đỉnh cự phần, Thiên Ích kiếm cắm sừng sững bên người hắn, một người một kiếm, trong gió biển tiêu sát, ô ô rung động.
Chúc Lăng Điệp từng nói rất đúng, hắn một mực tìm kiếm một loại cảm giác an toàn, cảm giác an toàn biến thái, mà có Thiên Ích kiếm dựng bên cạnh, lại có thể trong vô hình làm loại cảm giác an toàn này của hắn tăng lên không ít.
Hành động này, cũng không phải là có ý nghĩa thực chất gì, mà chỉ là một dạng hành vi ám thị tâm lý, tựa như cầm súng lá gan sẽ lớn, hay thời điểm khẩn trương sẽ chà xát tay, nói dối thời điểm sẽ nhìn sang bên phải, thời điểm không thừa nhận hai tay sẽ ôm trước ngực. Tại thời điểm khẩn trương, Sở Vân Thăng chung quy đều ưa thích đem vũ khí để tại bên mình, chỗ có thể nhìn thấy... Sau một hồi, trong lòng hắn khẽ động, chờ giây lát, không quay đầu lại, nói: "Ngươi đã tỉnh."
Edgar đã hoàn toàn trấn định, đang chậm rãi bò lên trên đỉnh cự phần, nhẹ gật đầu, tâm tình phức tạp mà nhìn qua bóng lưng của Sở Vân Thăng, nói: "Thực xin lỗi, tôi lại làm liên lụy ngài rồi."
Nói xong, hắn cười cười như tự trào phúng chính mình, mỗi một lần, hắn đều cho là mình hiểu rõ Sở Vân Thăng hơn tất cả mọi người, nhưng cũng mỗi lần lại là một lần hiện thực tàn khốc sẽ nói cho hắn biết, điều hắn thấy vĩnh viễn chỉ là một góc của băng sơn.
Tựa như hiện tại hắn bình yên vô sự mà đứng ở trong cự phần của trùng tử, có thể không cần lo lắng mà nhìn hết thảy "bí mật" bên trong của trùng tử - chúng sinh ra như thế nào, chữa trị như thế nào, như thế nào đi lên chiến trường, mà người nam nhân trước mắt hắn đây tựa như chúa tể của tất cả trùng tử, đem hết thảy những thứ ở đây giẫm dưới chân hắn!
"Trên cái thế giới này, căn bản không tồn tại cái gì gọi là liên lụy..." Sở Vân Thăng dừng một chút, tựa hồ cũng không có hứng thú tiếp tục cái đề tài này, không hiểu vì sao nhớ tới mấy lời nói cuối cùng kia của cô đảo Mân, bỗng nhiên nhìn bầu trời nói: "Edgar, hỏi ngươi một chuyện, nếu, ta nói chỉ là nếu, nếu có một ngày, ngươi phát hiện tín ngưỡng mà ngươi dựa vào đó để sinh tồn không tồn tại, ngươi sẽ làm sao?"