• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vanny

Sáng sớm hôm sau, Mẫu Đơn tỉnh lại trong lòng Yến vương, nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của điện hạ, trái tim nàng như uống phải mật ngọt vậy, ngọt ngào, loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua bao giờ. Nàng vừa mở mắt, Yến vương cũng đã tỉnh lại, chống người hôn lên trán nàng một cái xong mới bước xuống giường, mặc áo khoác vào, lại kéo kéo cái chuông ở đầu giường. Đậu Nhi, Thuý Nhi, Thư Hương, Thư Hoạ mấy nha hoàn nối đuôi nhau đi vào. Yến Vương thì được Thư Hoạ bưng một chậu nước rửa mặt. Đậu Nhi, Thuý Nhi thì hầu hạ Mẫu Đơn xuống giường, rửa mặt trang điểm.

Sau khi ăn sáng xong, Yến vương liền đi nha môn. Mẫu Đơn thì ở trong phòng với Tử An. Tử An xem sách còn nàng thì vẫn sửa sang sổ sách. Nói ra thì tuy rằng nàng hiểu những sổ sách, bảng báo cáo tài chính của đời sau, cũng học theo một hồi nhưng rốt cuộc cũng không quá tinh thông, còn tốn chút thời gian, tiêu hao sức lực. Nàng định luyện tập nhiều hơn. Nàng định sau khi tinh thông hết việc thống kê tài chính của đời sau này thì lúc đó mới giao lại cho Yến vương.

Tử An đã xem sách được 1 canh giờ, lại tiếp tục luyện chữ thêm 1 canh giờ nữa. Tới bữa trưa thì 2 người ăn trưa trong phủ. Mẫu Đơn sai nhà bếp làm món gà sợi nấm tuyết, cá hoa quế cắt miếng, măng trắng xào cải non, tóm lại đồ ăn trên bàn đủ cho 2-3 người ăn, ăn không hết thì thưởng cho bọn nha hoàn bên dưới.

Mấy ngày nay cái gì nên giao thì Lưu ma ma đã giao hết cho Mẫu Đơn. Khoảng thời gian này thì không xuất hiện trước mặt Mẫu Đơn, không ngờ vừa ăn trưa xong, Lưu ma ma đột nhiên tới đây. Tới khi Lưu ma ma tiến vào, Mẫu Đơn thấy đôi mắt bà đỏ hết, nàng vội hỏi: “Lưu ma ma, bà sao vậy?”

Lưu ma ma hành lễ xong, giọng run run nói: “Lão nô tới đây là để xin nghỉ phép với vương phi. Sáng nay lão nô nhận được thư từ quê nhà báo rằng lão đệ đệ bệnh nặng, hy vọng lão nô có thể quay về gặp lão đệ đệ một lần cuối.”

Mẫu Đơn dĩ nhiên không ngăn cản mà đồng ý ngay, còn bảo xe ngựa của vương phủ tiễn Lưu ma ma về quê nhà.

Về cơ bản mọi chuyện trong vương phủ đều do Lưu ma ma quản lý. Lưu ma ma rời đi lần này, mọi chuyện đều dồn lên người Mẫu Đơn. May mà vương phủ không có chuyện gì lớn, chỉ là qua 2 ngày nữa là phải kiểm tra sổ sách của các phòng các ty, trước đó nàng đã học hơn nửa tháng, một mình nàng xem sổ sách thì không có vấn đề gì.

Chớp mắt đã qua hai ngày sau, ngày hôm đó Vệ Lang Yến đã đi nha môn từ sớm, Mẫu Đơn ăn sáng xong liền đợi ở thư phòng. Không bao lâu thì Thư Hoạ tiến vào, nói rằng người của các phòng các ty đã đợi ở bên ngoài. Mẫu Đơn sai người gọi toàn bộ vào đây. Tất cả đều là những người làm lâu năm của vương phủ, là quản sự của mỗi phòng mỗi ty, quản lý việc ăn mặc ở của vương phủ.

Đợi sau khi các phòng các ty trình sổ sách lên, Mẫu Đơn xem một vòng, lông mày nhịn không được bắt đầu nhíu lại. Nói ra thì từ lúc bắt đầu, sau khi nàng tiếp nhận sổ sách từ chỗ Lưu ma ma thì luôn cảm thấy các khoản mục này rất hỗn loạn, hơn nữa các khoản mục cũng hơi kỳ lạ.

Thoạt tiên chủ tử trong vương phủ chỉ có Yến vương và tiểu thế tử hai người, nô tài hầu hạ tổng cộng 103 người, thị vệ 49 người. ngân lượng cần chi cho vương phủ mỗi tháng gần vạn lượng bạc (*vạn lượng = 10.000 lượng), đây thực sự là hơi nhiều rồi. Gia đình bình thường ở bên ngoài, 1-2 lượng bạc là đã đủ cho 4 người trong một tháng. Trước kia nàng đã xem qua việc ăn mặc ở của Yến vương và tiểu thế tử ở vương phủ, không hẳn là quá xa hoa, so với rất nhiều danh gia vọng tộc khác thì ngược lại còn rất đạm bạc. Bọn hạ nhân trong phủ thì việc ăn mặc ở dĩ nhiên không thể tốt hơn Yến vương nhưng đều ở mức độ ăn no mặc ấm.

Yến vương và tiểu thế tử mỗi tháng mua 4 bộ y phục. Bọn hạ nhân trong phủ thì mỗi tháng 1 bộ y phục. Yến vương không có bất kỳ thị thiếp nào, chỉ có việc ăn mặc ở của Yến vương, tiểu thế tử và bọn nô tài thị vệ này mà một tháng xài trên dưới 1 vạn lượng bạc thật sự là quá nhiều rồi.

Mẫu Đơn nhíu mày nhìn sổ sách trên tay, trên đó ghi là ty Tích Tân. Ty Tích Tân quản lý tất cả than củi cần dùng trong mùa đông của vương phủ. Trên đó ghi chi phí mua than, củi tháng này là 374 lượng, trên đó không có ghi giá cả cụ thể của than và củi, chỉ ghi mua than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân.

Trong vương phủ chỉ có phòng của Yến vương và tiểu thế tử dùng than Ngân Sương thượng hạng, bọn nô tài còn lại đều dùng than đen. Than Ngân Sương đốt bền, một chậu có thể đốt được 1 ngày. Thời điểm này trong phòng đều đặt 4 chậu than Ngân Sương, 1 ngày dùng nhiều lắm cũng trên dưới 10 cân là cùng. 500 cân một tháng nhất định là còn dư. Bọn nha hoàn và hạ nhân trong phủ đều là mấy người một phòng, một phòng đặt 2 chậu than đen, 2000 cân than đen cũng đủ dùng rồi.

Mấy thứ than củi này nhất định là dư rồi, hơn nữa giá cả cũng không đúng.

Nàng nhịn không được nói: “Trên đây viết than Ngân Sương thượng hạng 500 cân, củi 500 bó, ngoài ra còn có than đen 2000 cân, chi phí mua là 374 lượng bạc, ngươi nói xem những thứ này đã dùng bao nhiêu tiền? Than Ngân Sương bao nhiêu tiền một cân, củi bao nhiêu tiền một bó, than đen bao nhiêu tiền một cân?”

Người nọ lau lau mồ hôi trán, đứng tại chỗ không dám ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói: “Hồi… hồi bẩm vương phi, than Ngân Sương năm trăm tiền một cân, củi 8 tiền một bó, than đen 60 tiền một cân.”

Mẫu Đơn nghe vậy, nhịn không được cười 1 cái. Người của ty Tích Tân đứng tại chỗ thấy vương phi cười rồi, trong lòng coi như thở phào nhẹ nhõm, đang nghĩ chắc là qua ải rồi nhưng không ngờ vương phi đột nhiên ném sổ sách trong tay tới trước mặt người nọ. Trong phòng hơi yên tĩnh vang lên tiếng phịch một cái, tên quản sự lúc này rốt cuộc không đứng vững được nữa, quỳ xuống bịch một tiếng.

Mẫu Đơn lạnh giọng nói: “Hay cho tên nô tài to gan, thật sự cho rằng bổn vương phi là người không hiểu củi gạo dầu muối sao? Từ khi nào mà than Ngân Sương ở bên ngoài có giá 500 tiền một cân hả? Còn củi là 8 tiền 1 bó? Giá của than đen là 60 tiền một cân hả?” Giá cả mà bọn họ báo lên cao hơn ít nhất 3-4 lần.

Người nọ trên mặt đất run lẩy bẩy. Mẫu Đơn lại cầm sổ sách của thiện phòng (*nhà bếp) lên nhìn một cái, ngẩng đầu hỏi: “Trên đó viết mua 1000 quả trứng gà đã xài hết bao nhiêu ngân lượng?”

Quản sự của thiện phòng bịch một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: “Bốn… bốn tiền 1 quả!”

“4 tiền? Bổn vương phi thật sự không biết từ khi nào mà 2 văn tiền 1 quả trứng gà lại biến thành 4 tiền!” Mẫu Đơn nói xong liền ném sổ sách bịch một cái xuống đất, cũng không lên tiếng, khuôn mặt lạnh lùng xem tiếp, xem 1 cuốn ném 1 cuốn. Cuối cùng tất cả quản sự trong phòng đều quỳ xuống hết. Trời rét lạnh nhưng trên trán bọn họ đều đổ đầy mồ hôi, bọn họ thật sự không ngờ vương phi sẽ hỏi những giá cả này. Dù sao bao nhiêu năm qua, Yến vương chưa từng kiểm tra qua sổ sách này, cũng sẽ không hỏi những việc lặt vặt này. Bọn họ cũng là nhất thời sơ ý, vốn nên biết quyền quản lý phủ sau này sẽ giao lại cho vương phi. Bọn họ cũng nên dừng tay lại nhưng lại lo những khoản mục này khác trước nhiều quá, nên vẫn dựa theo giá cũ mà báo cáo, nghĩ rằng giá bọn họ báo cũng không cao lắm đáng lẽ vương phi sẽ không phát hiện ra mới phải.

Mẫu Đơn tính sơ sơ qua, cơ bản giá cả của các phòng các ty đều không đúng, tức là nói những quản sự này đều đã ăn bớt ăn xén kiếm lợi ở giữa cho vào túi riêng. Chuyện này nếu như Lưu ma ma không cho phép thì bọn họ cũng không dám làm vậy. Lưu ma ma xuất thân bình dân, không thể không biết giá cả các chi phí sinh hoạt ăn ở, cho nên chỉ có thể là Lưu ma ma cũng thu được lợi ích từ trong đó.

Nàng nhịn không dược thở dài. Lúc trước tiếp xúc với Lưu ma ma hoàn toàn không ngờ Lưu ma ma lại là người như vậy. Nàng cũng không ngờ đường đường là vương phủ mà lại có nhiều người dám ăn bớt ăn xén cho vào túi riêng. Bình thường Yến vương đối với đám nô tài này rất nghiêm khắc, cho nên nếp sống trong vương phủ vẫn còn tốt, không có nô tài nào dám lắm mồm, chuyện trong vương phủ căn bản không dám truyền ra ngoài, nhưng không ngờ, những người này lại dám tham ô ngân lượng, quả thật là tiền tài làm mờ mắt.

Nàng tính toán sơ sơ một chút, mối tháng chi phí sinh hoạt ăn ở của vương phủ đều phải chi thêm 2-3 ngàn lượng bạc, bình quân mỗi người đều có khoảng trên 100 lượng bạc, đám người này đúng thật là dám!

Mẫu Đơn nhìn đám người đang run lẩy bẩy quỳ ở dưới, lạnh giọng nói: “Các ngươi còn có gì để nói?”

“Bọn nô tài sai rồi, xin vương phi tha lỗi cho bọn nô tài, sau này bọn nô tài sẽ không dám nữa.” Người bên dưới dập đầu bình bịch trên mặt đất.

Mẫu Đơn thờ ơ nhìn bọn họ. Đương nhiên nàng không thể vì chuyện này mà đổi hết tất cả quản sự, dù sao quản sự nào cũng đều tham gia, mà đều là nô tài lâu năm trong vương phủ. Cho dù có đổi hết bọn họ thì cũng khó đảm bảo những quản sự sau này sẽ vì tiền tài mà tiếp tục làm ra những chuyện như vậy nữa, nghĩ nghĩ, Mẫu Đơn nói: “Nếu các ngươi đều đã hiểu rõ thì bổn vương phi cũng không nói gì nhiều nữa. Mỗi người bị phạt đánh 20 gậy, giao nộp tất cả ngân lượng đã tham ô trước đây, sau đó phạt bổng lộc nửa năm. Các ngươi có dị nghị gì không?”

Đám nô tài này sao dám có dị nghị, chuyện này nếu để Yến vương biết, mạng của bọn họ có thể giữ được không còn rất khó nói, vội vàng dập đầu tạ ơn.

Mẫu Đơn lại nói: “Các khoản mục sau này mỗi một đồng đều ghi rõ rõ ràng ràng cho bổn vương phi. Nếu còn dám lừa gạt, bổn vương phi nhất định không tha, đã hiểu rõ chưa?”

“Bọn nô tài ghi nhớ sự dạy bảo của vương phi.”

Lúc này Mẫu Đơn mới vẫy vẫy tay để tất cả bọn họ lui xuống.

Vốn Mẫu Đơn tưởng hôm nay gây ra chuyện lớn như vậy, dáng lẽ buổi tối Yến vương điện hạ đều biết rồi, còn tưởng hắn sẽ hỏi gì đó, lại không ngờ căn bản Yến vương không hỏi qua những chuyện này, chỉ kéo nàng ân ái một phen, sau đó ôm nàng vào lòng, đưa tay che bụng nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Mẫu Đơn, mau mau sinh mấy đứa con cho ta đi.”

“Vậy điện hạ thích con trai hay con gái?” Mẫu Đơn cũng nhịn không được sờ sờ bụng mình, thành thân với Yến vương hơn nửa tháng rồi, mấy ngày nay đều không tránh những ngày đặc biệt, qua 12-13 ngày nữa là tới kỳ kinh nguyệt rồi, cũng không biết có mang thai được hay không.

Vệ Lang Yến nhịn không được cười nói: “Ta hy vọng mấy đứa trước là con trai, cuối cùng mới sinh một bé gái, để mấy ca ca có thể yêu thương tiểu nha đầu.”

Mẫu Đơn cũng có ý nghĩ này, hy vọng đứa đầu là con trai, sau đó mới tới con gái.

~~ddđiiiiieênnnnnđaannnllllleêqquuuuýđon~~~dddiêndannnlequuuuýđonnnn~~~

Chỉ chớp mắt là qua 10 ngày sau, Lưu ma ma cũng từ dưới quê trở về. Lưu ma ma vừa về liền nghe được chuyện đó, đầu óc bà trống rỗng, chẳng quan tâm được gì khác, lảo đảo đi về phía chính phòng.

Mẫu Đơn nghe nói Lưu ma ma đã trở về ở bên ngoài xin gặp, nhấp một ngụm trà, sai Đậu Nhi ra mời Lưu ma ma vào, nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Lưu ma ma, nàng không lên tiếng.

Lưu ma ma vừa vào liền bụp một tiếng quỳ xuống: “Lão nô nhất thời hồ đồ, xin vương phi tha cho lão nô.”

Mẫu Đơn nhìn bà ta: “Bà là lão nô ở trong phủ. Ta không hiểu sao bà lại làm ra chuyện này.” Nói ra những lời này, thật ra Mẫu Đơn đã sai người điều tra qua vào mấy ngày trước. Lưu ma ma có một đệ đệ ruột ở dưới quê, sức khoẻ từ nhỏ đã rất yếu, sau đó lại té xuống ao bị bệnh nặng một trận. Sức khoẻ càng ngày càng không ổn. Lúc trước Lưu ma ma cũng vì gom tiền cứu mạng của đệ đệ ruột này mà vào cung làm cung nữ. Sau đó thì đi theo thái hoàng thái phi, mấy năm trước điện hạ đã có đất phong, Lưu ma ma cũng theo qua đó. Mấy năm nay sức khoẻ của đệ đệ ruột bà vẫn không tốt, mỗi ngày đều phải dùng nhân sâm thượng hạng để sống. Một tháng cũng cần tới ít nhất hơn 100 lượng bạc, lúc này mới nhất thời làm chuyện sai trái.

Mẫu Đơn không định nghiêm trị Lưu ma ma. Bà là lão ma ma bên cạnh Yến vương, lại là bất đắc dĩ, dĩ nhiên nàng không thể nghiêm khắc trừng trị rồi.

Lưu ma ma khóc nói: “Đều là lỗi của lão nô, lão nô có một lão đệ đệ, sức khoẻ không tốt. Mấy năm trước vẫn luôn dùng nhân sâm để sống, lúc đó lão nô mới làm chuyện sai trái… chỉ là hiện tại, cuối cùng lão đệ đệ cũng qua đời rồi… lão nô sai rồi…” Nói tới câu cuối cùng Lưu ma ma đã khóc không thành tiếng, ngất xỉu dưới đất.

Lưu ma ma như vậy, Mẫu Đơn cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ sai người đỡ Lưu ma ma xuống dưới. Qua 2 ngày sức khoẻ Lưu ma ma đã tốt hơn lại qua tạ tội, Mẫu Đơn nói: “Chuyện đã xảy ra cũng có nguyên do của nó, ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ mong sau này Lưu ma ma không làm chuyện sai trái nữa. Còn về số ngân lượng đó, ta phạt bổng lộc 5 năm của ma ma coi như hoàn trả lại.”

Lưu ma ma vội khóc tạ ơn.

Mẫu Đơn sai nha hoàn đỡ Lưu ma ma ra ngoài. Trong lòng nghĩ ma ma này cũng thật hồ đồ. Bà theo điện hạ bao nhiêu năm rồi. nếu lúc đầu bà mở miệng nói với điện hạ thì điện hạ sao có thể bỏ mặc bà, bây giờ còn bị gánh thêm thanh danh như vậy.

Chuyện này trôi qua chưa được mấy ngày, Mẫu Đơn liền phát hiện ma ma này đối với nàng càng ngày càng cung kính, chịu nói với nàng một chút chuyện ở hậu trạch, còn có 1 vài nguyên tắc quản lý người khác. Lưu ma ma ở hậu trạch lăn lộn mấy chục năm đương nhiên kiến thức sẽ phong phú hơn một nữ nhân ở hậu trạch lăn lộn chưa được mấy năm như Mẫu Đơn. Nàng cũng nghe rất chăm chú và ghi nhớ kỹ.

Như vậy lại qua mấy ngày, Mẫu Đơn xem xem ngày, thời gian kỳ kinh nguyệt của nàng đã qua mấy ngày nhưng vẫn chưa có, trong lòng nàng vừa mừng vừa lo. Mừng là vì có phải là có thai rồi không, lại lo là lo có phải kỳ kinh nguyệt của nàng lại trễ không, lại mừng hụt. Nhưng mà kỳ kinh của nàng luôn tới đúng ngày, trước giờ chưa từng trễ, đều là chu kỳ 30 ngày, lần này e là thật sự có thai rồi.

Buổi tối lúc Yến vương ôm hôn nàng, mắt thấy hắn đã muốn đè nàng dưới thân, Mẫu Đơn vội ngăn hắn, cười tủm tỉm nói: “Điện hạ, không được, kỳ kinh của thiếp mấy ngày rồi chưa tới…”

Những lời này Vệ Lang Yến đương nhiên hiểu, lúc này mặc kệ thân dưới của hắn bắt đầu nhộn nhạo, hắn từ trên người nàng ngồi dậy, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Mẫu Đơn đang nằm trên giường cười tủm tỉm, hắn vui vẻ nói: “Có phải có thai rồi không? Có cần mời đại phu qua khám thử không?”

Mẫu Đơn nắm chặt tay hắn cười nói: “Điện hạ, mới qua có mấy ngày thôi, đại phu chưa bắt được mạch đâu, qua nửa tháng nữa mới mời đại phu qua khám mới được, chỉ là thiếp cũng không dám khẳng định có phải có thai thật không… hay là thiếp nhầm lẫn.”

Sự vui sướng trên mặt Vệ Lang Yến càng lúc càng đậm, hắn nghiêng người nằm xuống bên cạnh Mẫu Đơn, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Nhất định không nhầm đâu, nhất định là có thai rồi.”

Hết chương 104.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK