• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái hoàng thái phi nói xong, lại nhìn Vệ Lang Yến, thở dài: “Yến Nhi, con đừng nói gì trước cả. Ta biết trong lòng con đã quyết, cho nên con muốn cưới ai làm phi tử ta sẽ không quan tâm nữa, chỉ là nếu con đã quyết định cưới nàng ta, ta cũng phải tiếp xúc với nàng ta nhiều chút có phải không, chẳng lẽ Yến Nhi không tin mẫu phi.”

Những lời này nhất định là không mấy ai tin. Mẫu Đơn không tin, nàng biết thái hoàng thái phi đang muốn gây sự với nàng. Nàng không tin thì dĩ nhiên Vệ Lang Yến cũng không tin người mẫu thân mà từ nhỏ tới lớn đã lừa hắn vô số lần và không có bất kỳ tình cảm nào với hắn. Hắn mặt không đổi nói: “Thái hoàng thái phi quá lo rồi. Sau này thành thân rồi sẽ có thời gian tiếp xúc nhiều thôi, chỉ là bây giờ con có chút việc cần nàng ấy nên không làm phiền thái hoàng thái phi nữa.” Lại liếc mắt nhìn lão ma ma bên cạnh: “Còn không nhanh chóng hầu hạ thái hoàng thái phi đi nghỉ ngơi.”

Lão ma ma lập tức sợ hãi run rẩy tiến lên đỡ thái hoàng thái phi.

Vệ Lang Yến không để ý đến sắc mặt tái nhợt và cơ thể lung lay sắp ngã của thái hoàng thái phi, kéo Mẫu Đơn rời khỏi. Nhìn nam nhân lạnh lùng đã rời đi, lão ma ma vội đỡ thái hoàng thái phi ngồi xuống, thầm thở dài, sự uy nghiêm của điện hạ quá lớn, bọn nô tài như các bà làm sao mà chịu nổi chứ.

Thái hoàng thái phi ngã ngồi trên ghế, đôi mắt hơi đỏ. Nhìn theo bóng dáng đã biến mất ở ngoài cửa kia, lầm bầm nói: “Bổn cung là mẫu phi của nó. Sao nó có thể vì một nữ tử mà đối xử với bổn cung như vậy, nó thật sự hận bổn cung như vậy sao? Chuyện của Ngọc Hoành năm đó không phải là bổn cung cố ý mà. Bổn cung chỉ nghĩ Cảnh Nhi không biết võ công, nó và Ngọc Hoành thì một thân tài nghệ, nên mới thuyết phục tiên hoàng cho hai huynh đệ họ đi Ký Châu. Bổn cung thật sự không ngờ Ngọc Hoành sẽ… Ma ma, ngươi nói bổn cung có phải đã làm sai rồi không?”

Lão ma ma đi theo hầu hạ bên cạnh thái hoàng thái phi cũng hai ba mươi năm rồi, luôn biết bà ta rất thiên vị, thiên vị Cảnh Vương, chỉ là sao dám ở trước mặt bà ta nói ra những lời này, chỉ gượng gạo nói: “Dĩ nhiên không phải là lỗi của thái hoàng thái phi.”

Thái hoàng thái phi ngẩn ra, bỗng tỉnh ngộ, hô lớn ra bên ngoài: “Người đâu, vào đây!”

Tới khi thị vệ thân cận tiến vào, thái hoàng thái phi thì thầm vài câu bên tai thị vệ. Thị vệ lập tức vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.

Vệ Lang Yến dẫn Mẫu Đơn về thư phòng. Trong lòng Mẫu Đơn lo lắng, hỏi: “Điện hạ, trước mặt thái hoàng thái phi thất lễ như vậy không sao chứ?”

Vệ Lang Yến lạnh nhạt đáp: “Không sao, nàng không cần để ý tới nữa. Bà ta yêu thương Cảnh Vương nhiều hơn nên sớm muộn gì cũng qua chỗ Cảnh Vương bên kia thôi. Sau này ta sẽ không để nàng vì những chuyện này mà buồn phiền đâu. Được rồi, đừng bận tâm những chuyện này nữa. Nàng nên về Thẩm phủ thôi, để ta sai người đưa nàng về.”

Mẫu Đơn gật gật đầu, để thị vệ đưa nàng về Thẩm phủ.

~~dieddaaaannnnnlllllllleeeeêqqqqqqqqqquuýđooooon~~diennnndannnleeequuysdoôn~~

Ba vị cô nương Thẩm gia chi chính bên kia vừa về tới Thẩm phủ đã kể hết mọi chuyện cho các trưởng bối. Thẩm Tuệ Bảo làm mất mặt lớn như vậy đương nhiên cái gì cũng không nói, quay về đại phòng liền nhốt mình trong phòng khóc rống lên. Tạ di nương ở bên ngoài lo lắng không thôi, cuối cùng tìm Thẩm Hạo Quốc về bàn bạc sai người hầu phá cửa phòng Thẩm Tuệ Bảo. Lúc này 2 người mới bước vào được, nhìn dáng vẻ thê thảm của Thẩm Tuệ Bảo, Tạ di nương và Thẩm Hạo Quốc đều giật nảy mình. Tạ di nương hốt ha hốt hoảng tiến lên: “Bảo ơi, con làm sao vậy? Có phải lúc nãy ở vương phủ có người ăn hiếp con không? Lúc đi không phải còn rất tốt sao?” Lại phát hiện cây trâm ngọc bích khảm trân châu trên đầu cô nương nhà mình không thấy nữa, vội vàng hỏi: “Cây trâm trên đầu con đâu? Đi đâu rồi? Con bé này, con nói chuyện đi, đừng khóc nữa.”

Thẩm Tuệ Bảo nào đâu dám nói cây trâm của mình đã đi đâu. Giờ phút này cô nương ta chỉ muốn chết đi cho xong, gục xuống bàn khóc rống lên: “Ra ngoài! Các người ra ngoài hết đi!”

Thẩm Hạo Quốc quát mắng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói xem? Vừa về tới thì khóc cái gì mà khóc? Có gặp được điện hạ không? Có được điện hạ nhìn trúng không?”

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì Thẩm Tuệ Bảo càng khóc thê thảm hơn.

Hai người cũng hết cách, chỉ đành ra ngoài trước, sai nha hoàn đem nước ấm vào rửa mặt chải đầu cho Thẩm Tuệ Bảo, không bao lâu liền nghe thấy tiếng thau đồng rơi xuống đất và tiếng quát mắng đuổi bọn nha hoàn ra ngoài của Thẩm Tuệ Bảo.

Tạ di nương lo lắng không thôi. Bà ta có một đôi nhi nữ, bình thường cưng chiều không ngớt, nghe thấy nữ nhi ở bên trong khóc lóc thảm thương, bà ta cũng nhịn không được bắt đầu khóc: “Lão gia, người đi tìm Tuệ Hương và Tuệ Nhu của nhị phòng và tam phòng hỏi thăm xem xảy ra chuyện gì đi. Tuệ Bảo của chúng ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Có phải có người ăn hiếp nó không?”

Vừa nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt Tiền thị đầy phẫn nộ đi vào, không nói hai lời liền tát một cái lên mặt Tạ di nương. Tạ di nương bị cái tát này đánh trúng ngẩn ra, tới khi phản ứng kịp liền kéo tay áo của Thẩm Hạo Quốc bắt đầu gào khóc: “Lão gia ơi, người phải làm chủ cho nô gia. Nô gia đã làm gì nên tội chứ, khuê nữ bị người ta ăn hiếp, ngay cả nô gia cũng…”

Sắc mặt Tiền thị càng ngày càng khó coi, cả giận nói: “Còn không mau ngậm miệng lại, ngươi còn có mặt mũi khóc sao?”

Thẩm Hạo Quốc quở trách: “Tiền thị, bà làm gì vậy? Còn không mau xin lỗi di nương?”

“Xin lỗi? Lão gia ông có biết nữ nhi bảo bối và di nương bảo bối của ông rốt cuộc đã làm chuyện gì không?” Vừa về, Tiền thị liền nhớ tới chuyện ở vương phủ Tuệ Hương kể lúc nãy ở nhị phòng. Lúc này Tiền thị thật hận không thể giết chết hai nữ nhân hãm hại Thẩm gia này: “Trân châu mà di nương bảo bối của ông mua cho nữ nhi bảo bối của ông là vật đính ước mà điện hạ tặng cho Mẫu Đơn! Bị điện hạ ở vương phủ vạch trần ngay tại chỗ! Những viên trân châu này là những viên trân châu mà ngày đó khuê nữ bảo bối của ông lấy trộm từ trong phòng của Mẫu Đơn! Vậy mà… vậy mà còn không biết xấu hổ nói là mua về, điện hạ nói những viên trân châu này chỉ có làng đánh bắt trai ở Lâm Hải Phong Châu mới có thể lấy được, cực phẩm trân châu như vậy chỉ có thể làm vật tiến cống đưa vào trong cung, chưa bao giờ được buôn bán ở ngoài thị trường…”

Thẩm Hạo Quốc và Tạ di nương giống như bị sét đánh ngang tai, ngây ra tại chỗ. Cả người Tạ di nương đều bắt đầu run rẩy. Thẩm Hạo Quốc hoàn hồn, tát một cái lên mặt Tạ di nương, rống lên: “Tiền thị nói có phải sự thật không? Những… những viên trân châu đó là Tuệ Bảo ăn trộm của Mẫu Đơn?” Giọng của ông ta hơi run run. Lúc này ông ta mới phát hiện bản thân ngu xuẩn biết bao. Lúc đó còn cho rằng điện hạ vừa ý Tuệ Bảo, thì ra là nhìn trúng Mẫu Đơn.

Tạ di nương bị tát ngã xuống đất, khoé miệng trào máu. Bà ta run cầm cập, nằm bò trên mặt đất, khóc gào: “Lão gia, xin lão gia hãy cứu Tuệ Bảo, nô gia thật sự không phải cố ý đâu. Nô gia không biết đó là vật đính ước mà điện hạ tặng cho Mẫu Đơn cô nương, nếu biết thế thì hôm đó Mẫu Đơn cô nương tới đòi nhất định sẽ bảo Tuệ Bảo trả lại cho cô nương ấy.” Tạ di nương biết nếu chuyện này bị lão thái gia biết được, nhất định sẽ đánh chết Tuệ Bảo.

Tiền thị cười ngất, lời này có nghĩa là mấy ngày trước Mẫu Đơn có tới tìm bọn họ đòi lại trân châu nhưng bọn họ lại không trả?

“Ngươi còn không biết xấu hổ bảo ta cứu nó? Các ngươi có phải bị điên rồi không? Lúc trước đã hỏi các ngươi từ đâu có được những viên trân châu đó, ta cũng thật hồ đồ, sao lại không nghĩ những viên trân châu như vậy làm sao có thể mua được ở tiệm trang sức chứ…”

Trong lúc đang náo loạn, bên ngoài đột nhiên có một đám bà tử ùa vào, không nói hai lời, đẩy thẳng cửa phòng của Thẩm Tuệ Bảo. Trong đó có hai bà tử kẹp lấy hai cánh tay của Thẩm Tuệ Bảo kéo ra ngoài làm cho Tuệ Bảo gào thét liên tục. Tạ di nương cũng từ dưới đất bò lên, xông vào muốn giành lại Tuệ Bảo: “Các ngươi làm gì vậy, còn không mau thả Tuệ Bảo ra, nó là chủ tử há có thể để đám nô tỳ các ngươi động vào?”

Một bà tử trong đó hét lên một tiếng rồi đá vào người Tạ di nương, hừ một tiếng chế giễu nói: “Chúng lão nô là phụng mệnh của lão thái gia và lão phu nhân qua đây, còn không tự mình nhìn xem bản thân đã làm cái gì!”

Sắc mặt Thẩm Tuệ Bảo tái nhợt, ra sức giãy giụa, gào thét: “Ta không đi, thả ta ra, cái đám lão nô tài hạ tiện các ngươi, mau thả ta ra.”

Đám bà tử này không để ý tới cô nương ta, kéo Tuệ Bảo ra ngoài viện, chỉ còn lại tiếng gào thét và tiếng khóc chói tai vang vọng. Tạ di nương khóc lóc đứng dậy định chạy theo. Thẩm Hạo Quốc rống đám nha hoàn đang ngẩn ra ở bên cạnh: “Còn không mau ngăn di nương lại, các ngươi chết hết rồi hả?”

Tới khi nha hoàn ngăn Tạ di nương đưa vào phòng xong, Thẩm Hạo Quốc và Tiền thị mới cùng nhau đi qua viện của lão thái gia và lão phu nhân.

Sau khi tới chỗ của lão thái gia, mấy lão gia và phu nhân của Thẩm gia đều có mặt, sắc mặt đều không tốt lắm, tới khi Thẩm Hạo Quốc tiến vào đều trợn mắt nhìn ông ta. Lão phu nhân và lão thái gia ngồi ở ghế chủ vị, người của Thẩm gia phân ra đứng hai bên, Thẩm Tuệ Bảo gục ở dưới đất khóc lóc, vô cùng nhếch nhác.

Sắc mặt lão thái gia thật sự rất khó coi, qua hơn nửa ngày mới nói: “Xử theo gia pháp, đánh 100 gậy, sống được thì coi như ngươi mạng lớn, sống không được thì ngươi cũng đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách bản thân ngươi tham lam, ngang ngược kiêu ngạo! Ngươi… ôi…” Sau cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài.

Lão thái gia đã ra lệnh đương nhiên không ai dám ngăn cản. Thẩm Hạo Quốc mím chặt môi, vừa nghĩ tới chức quan của mình bị mất cũng vì đứa nữ nhi yêu thương nhất này, trong lòng ông ta thật sự căm hận không thôi sao lại đi cầu xin cho nó.

Lập tức có lão bà tử tiến lên kéo Thẩm Tuệ bảo ra ngoài, không bao lâu bên ngoài đã vang lên tiếng gậy đánh nặng nề lên người và tiếng kêu khóc của Thẩm Tuệ Bảo.

Những âm thanh này khiến sắc mặt Thẩm Hạo Quốc trắng bệch, dù sao cũng là đứa nữ nhi mà ông ta đã yêu thương chiều chuộng bao năm nay, ông ta vẫn có chút không đành lòng. Nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ, cảm thấy đáng đời Thẩm Tuệ Bảo.

Lão thái gia lắng nghe động tĩnh bên ngoài hồi lâu, lại nói: “Sáng sớm ngày mai, con dâu lớn chuẩn bị một phần hậu lễ đích thân tới nhà bên kia xin lỗi… Thôi, ngày mai đích thân ta qua đó một chuyến vậy. Được rồi, giải tán thôi.”

Thẩm Tuệ Bảo quả thật mạng lớn, 100 gậy này đánh lên người cô nương ta cũng chỉ bị trọng thương. Thẩm Hạo Quốc lập tức đi mời đại phu về khám.

~~diiiiieennnnnddaaannnnllllleeeeqqqqqquuuuyýyddoonnn~~diiieennnddânlequuuyđôn~~

Yến Vương điện hạ đã đính hôn từ lâu, thậm chí chuyện ở buổi yến tiệc hôm đó công bố người mà điện hạ yêu là Thẩm Mẫu Đơn của Thẩm gia chưa tới một ngày mà đã truyền đi khắp thành Bình Lăng. Các danh gia vọng tộc ở Bình Lăng lúc này mới biết được Thẩm gia còn có một chi phụ như vậy, mới biết được Thẩm Thiên Nguyên thân là lục sự tham quân tính cách cổ hủ lại có một nữ nhi như vậy.

Tin tức này chỉ trong một ngày đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bình Lăng, bất kể là danh gia vọng tộc hay dân thường, đều biết có một cô nương của Thẩm gia tên là Mẫu Đơn, sớm đã đính ước cùng điện hạ, trở thành vị cô nương được tất cả mọi người trong thành Bình Lăng ngưỡng mộ. Đồng thời, chuyện Thẩm Tuệ Bảo ỷ mình là nữ nhi của đại lão gia chi chính Thẩm gia, gượng ép mượn vật đính ước của điện hạ tặng cho Mẫu Đơn cô nương, thậm chí trên bàn tiệc còn nói là di nương nhà mình mua cho cũng nhanh chóng lan truyền trong đô thành Bình Lăng.

Trong vòng một ngày Thẩm Tuệ Bảo đã trở thành trò cười trong toàn thành Bình Lăng.

Thẩm Tuệ Cẩm, người đã xuất giá vài ngày trước đó, nghe được tin tức này còn hơi ngẩn ra, qua hồi lâu mới nở nụ cười, lẩm bẩm: “Ta nói mà lúc trước ở Thẩm phủ sao điện hạ lại chạy qua chứ, thì ra là vì Mẫu Đơn tỷ. Thẩm Tuệ Bảo này cũng xui thật, thật là đáng đời! nên để nó chịu chút giáo huấn” Tuệ Cẩm lại nhớ chuyện tới mấy ngày trước phu quân đột nhiên trở thành tuyên tiết phó uý (*tên một chức quan), chỉ sợ cũng là điện hạ nể mặt Mẫu Đơn nên mới cho phu quân làm chức phó uý. Lần sau gặp Mẫu Đơn tỷ nhất định phải cảm ơn đàng hoàng mới được.

Mẫu Đơn được thị vệ và xe ngựa của vương phủ đưa về Thẩm gia. Chuyện hôm đó người của chi phụ Thẩm gia còn chưa biết, Niệm Hương cũng không nói. Đêm đó Mẫu Đơn nghỉ ngơi thoải mái một đêm. Sáng sớm đang ăn sáng cùng phụ thân và A Hoán thì lão phu nhân đột nhiên sai đại nha hoàn thân cận qua đây mời tam phòng nhanh chóng qua bên chỗ lão phu nhân.

Đến khi 3 người tới, nhìn thấy Thẩm đại lão thái gia, đại lão phu nhân, đại lão gia Thẩm Hạo Quốc, đại phu nhân Tiền thị của chi chính bên kia đều qua đây. Lão phu nhân và đại lão phu nhân đang nói gì đó, trên mặt không che dấu được niềm vui sướng, thấy bọn họ tới, liền vẫy vẫy Mẫu Đơn, cười nói: “Mẫu Đơn tới rồi à, mau, mau qua đây ngồi bên cạnh tổ mẫu.”

Hết chương 96.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK