• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vanny

Vệ Lang Yến không gặp Mẫu Đơn nửa năm nay. Nửa năm này toàn bộ tâm trí hắn gần như tập trung vào chiến trường, nhưng những lúc rảnh rỗi, hắn vẫn luôn không kiềm chế được nỗi nhớ mong, nhớ mong người ái thê và đứa con trong bụng nàng ở cách xa ngàn dặm bên ngoài. Nỗi nhớ mong đó giống như hàng ngàn con kiến đang cắn xé cõi lòng của hắn. Đột nhiên nghe nói nàng đã tới Quan Bốc, phản ứng đầu tiên của hắn lúc đó chính là chạy tới gặp nàng, chỉ là lúc đó chiến tranh vẫn chưa kết thúc, hắn chỉ đành kiềm nén nỗi nhớ mong và sự xúc động mà sắp xếp công việc, lúc này mới ra roi thúc ngựa gấp rút trở về, chiến tranh chưa kết thúc, hắn không thể nán lại quá lâu, đợi trời sáng là phải rời đi rồi.

Hắn không nỡ nhưng cũng hết cách, bây giờ hắn không chỉ là phu quân của nàng mà còn phải có trách nhiệm với hàng ngàn hàng vạn binh sĩ dưới trướng của hắn và cả bách tính trong thiên hạ này. Trong lòng hắn có hơi áy náy, giơ tay ôm Mẫu Đơn không nặng bao nhiêu vào trong lòng, đôi tay nhẹ nhàng vòng qua bụng nàng, nhỏ giọng nói: “Chiến tranh bên kia chưa kết thúc, khi trời sáng là ta phải đi rồi.”

“Thiếp hiểu điện hạ. Bây giờ điện hạ không cần lo lắng cho thiếp, kỳ thực điên hạ không cần trở về đâu. Thiếp vẫn ổn mà.” Nàng nói xong liền nhịn không được ngẩng đầu hôn lên cái cằm cương nghị của hắn, lại tiếp tục nói: “Điện hạ, kỳ thật thiếp cảm thấy Cảnh vương bắt cóc thiếp không phải thực sự muốn uy hiếp chàng tạo phản. Ngược lại thiếp lại cảm thấy hắn ta có chút muốn chọc giận chàng, tóm lại là không có ý xấu, chàng cũng không cần lo lắng hắn ta đâu.”

Vệ Lang Yến nhíu mày: “Mặc kệ như thế nào, huynh ấy đã bắt nàng thì đây là lỗi của huynh ấy. Nếu đã làm sai rồi thì đáng nhận sự trừng phạt. Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này nữa. Ta đã nghe Phùng thị vệ trưởng nói là nàng định trở về Bình Lăng…” Tầm mắt hắn nhìn xuống cái bụng nhô cao của nàng, nói: “Đã mang thai hơn 7 tháng rồi. Thời tiết cũng bắt đầu nóng, nàng bôn ba trở về như vậy thì sao chịu nổi, thôi thì ở lại đây đi, an tâm dưỡng thai cho tốt, những chuyện khác nàng không cần quan tâm.”

Hắn nói xong lại phát hiện bụng Mẫu Đơn nhô lên 1 khối nhỏ. Người hắn lại ngây ra, cười ngây ngô giơ tay sờ lên khối nhỏ trên bụng nàng, sau lại nhịn không được hôn hai cái lên bụng bị che dưới lớp quần áo. Mẫu Đơn nhịn không được khẽ vuốt tóc hắn, cười nói: “Điện hạ, dáng vẻ này của người nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ đánh mất uy nghiêm đấy.”

Vệ Lang Yến ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nói: “Bổn vương hôn con của mình, ai dám nói không ổn. Bổn vương còn cần tới uy nghiêm với thê nhi của mình sao?”

Mẫu Đơn nhịn không được bật cười, đưa tay vuốt ve đôi má đã gầy đi của hắn: “Điện hạ nói đúng lắm, uy nghiêm của điện hạ vẫn luôn không giảm.”

Hai người đều biết trời vừa sáng là 2 người phải chia ly. Lần chia ly này e rằng cũng phải mất mấy tháng, hai người đều không nhắc tới chuyện đau lòng kia, chỉ thân thiết ôm chặt nhau nói chuyện phiếm. Vốn Mẫu Đơn muốn ôm Yến vương 1 cái nhưng cái bụng quá lớn, nàng gắng gượng xoay eo cũng hơi không ôm được hắn.

Mấy ngày nay Vệ Lang Yến thật sự nhớ nàng vô cùng. 2 người nói chuyện với nhau một hồi, hắn liền nhịn không được ôm mặt nàng bắt đầu hôn, đầu tiên là hôn trán trước sau đó là tới đôi mắt, sóng mũi, bờ môi cuối cùng là dừng lại ở đôi môi bắt đầu hôn sâu. Mẫu Đơn nghiêng người ngồi trên người hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, bắt đầu hôn trả lại.

2 người hôn nhau 1 hồi đều có chút hít thở không thông thì mới tách ra, sau đó lại nhìn nhau cười. Trong lòng đều chỉ còn lại sự phiền muộn vô hạn cùng với tình cảm dịu dàng không nói nên lời.

2 người cứ ôm nhau như vậy ngồi tới khi mặt trời nhô lên từ phía chân trời. Đáy lòng Vệ Lang yến thở dài một hơi, càng ngày càng không nỡ. Hắn vỗ về cái bụng của Mẫu Đơn, nói: “Những lời của ta nói, nàng đã nhớ kỹ chưa, cứ ở bên này dưỡng thai cho tốt, đợi sinh con xong rồi hãy về Bình Lăng.”

Mẫu Đơn lo lắng nói: “Điện hạ, lời tuy nói như vậy nhưng Bình Lăng bên kia thì phải nói thế nào? Cũng đã mấy tháng rồi, vương phủ còn phải ứng phó với đủ loại người lễ nghĩa qua lại, thời gian dài không thấy thiếp, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?” Đây quả thật không phải là vấn đề, nhưng sinh con ở Quan Bốc xong, sau đó lại phải đợi 2-3 tháng tới khi đứa con lớn một chút, có thể chịu được mưa gió thì mới có thể khởi hành về Bình Lăng. Lần chậm trễ này là mấy tháng lận, nàng thực sự rất lo lắng.

Nhưng căn bản Vệ Lang Yến không cảm thấy có vấn đề, nói: “Nếu người trong phủ ngay cả những chuyện này cũng không xử lý được thì còn cần bọn họ làm gì? Chỉ cần nói với bên ngoài rằng cơ thể nàng không tốt phải đi trang viên nghỉ ngơi là được rồi. Nàng là chủ tử của vương phủ, là phi tử của bổn vương, có cho họ một ngàn lá gan họ cũng không dám nói bậy bạ đâu, nàng cứ yên tâm ở lại bên này là được.”

Vừa nghe những lời này, Mẫu Đơn cũng đã yên tâm đôi chút. Thật ra nàng cũng không muốn bôn ba đi về đâu. Cả đoạn đường, ngoại trừ bụng lớn ra thì những chỗ khác trên cơ thể đều gầy hơn so với trước kia. Tuy rằng đứa con nhỏ chút thì sẽ dễ sinh hơn nhưng cũng không thể không đầy đủ chất dinh dưỡng, vì vậy nàng cũng định hai tháng này sẽ cố gắng điều dưỡng sức khoẻ.

Trời càng lúc càng sáng, mấy ngày nay các nàng mới thu xếp ở Quan Bốc, chưa mua nha hoàn bà tử gì cả, chỉ có Thẩm Nhạn Dung chăm sóc cho nàng. Lúc này Nhạn Dung đã ở bên ngoài gõ cửa: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đã dậy chưa?”

2 người mặc xong quần áo, Vệ Lang Yến cẩn thận đỡ Mẫu Đơn xuống giường, để nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, còn mình thì ra ngoài mở cửa làm cho Nhạn Dung bên ngoài bị doạ giật cả mình, vừa nhìn thấy là Yến vương lập tức muốn hành lễ. Vệ Lang Yến vội nói: “Được rồi, không cần đa lễ như vậy, mau vào trong đi, Tứ tỷ của ngươi đã dậy rồi.”

Thẩm Nhạn Dung vâng một tiếng rồi bước vào trong phòng. Vệ Lang Yến đi theo phía sau nói: “Mấy ngày nay đa tạ Lục muội rồi.” Chuyện của Nhạn Dung và Trì Ninh Bái hắn đã nghe Phùng Quân Trạch nói qua rồi, lúc này biết được Trì Ninh Bái hẳn cũng có ý với Thẩm Nhạn Dung rồi nên lần này về mới không ăn giấm. Hắn nghĩ tới khi 2 người này thành thân hắn nhất định sẽ tặng phần lễ lớn mới phải.

Vệ Lang Yến nhìn Mẫu Đơn đang ngồi trên ghế, trong lòng quả thật không nỡ rời đi. Nhưng lần đi đi về về này dù đã ra roi thúc ngựa thì cũng phải 3 ngày, chiến sự bên kia vẫn đang diễn ra lúc này hắn làm sao có thể thoát thân. Bây giờ về đây nhìn một cái, thấy nàng vẫn mạnh khoẻ thì cũng yên tâm định đi về rồi. Hắn đi tới bên cạnh Mẫu Đơn, cầm tay nàng dịu dàng nói: “Nàng cố gắng nghỉ ngơi nha, ta phải quay về rồi. Thuộc hạ của Trì Ninh Bái không phải có đôi tỷ muội tên Kim Lan Kim Mai sao, kêu bọn họ ra ngoài tìm một vài nha hoàn bà tử đáng tin mua về đây, ngoài ra cũng cần chuẩn bị cả bà đỡ từ sớm… kêu bọn họ biết chọn người một chút, tất cả đều lấy an nguy của nàng làm trọng.” Hắn nói xong thì nhìn chằm chằm vào Mẫu Đơn, nhìn gò má hao gầy của nàng, nói: “Mẫu Đơn, để nàng chịu khổ rồi.”

Mẫu Đơn cười nói: “Điện hạ nói lời gì vậy. Thiếp không khóc, chỉ mong điện hạ cũng bảo trọng thân thể mới phải.”

Vệ Lang Yến nhìn sắc trời bên ngoài, biết rằng không thể trì hoãn thêm được nữa bèn đứng dậy rời đi. Mẫu Đơn và Nhạn Dung chỉ tiễn hắn tới trước cửa viện, tới khi bóng lưng hắn biến mất ở nơi ngã rẽ thì trong lòng Mẫu Đơn rất khó chịu, thiếu chút nữa đã không kìm được nước mắt, nghĩ tới lần chia ly này thật đủ khiến lòng người chua xót.

Đứng một hồi Nhạn Dung liền đỡ Mẫu Đơn quay vào. Sau đó Kim Lan, Kim Mai mua mấy nha hoàn bà tử ở trong thành về, cũng đã kiểm tra qua, đều là con nhà đàng hoàng nên có dùng cũng yên tâm một chút, không tới 2 ngày thì Trì Ninh Bái và Phùng Quân Trạch cũng trở về.

Căn nhà này cũng đủ để họ ở lại. Mẫu Đơn và Nhạn Dung ở một viện, cũng thuận tiện cho Nhạn Dung chăm sóc nàng. Nha hoàn bà tử mua về đều không biết thân phận của Mẫu Đơn. Tuy trong lòng tò mò nhưng cũng không dám nói lung tung gì, chỉ cho rằng Mẫu Đơn là phòng ngoài của một vị đại gia quý tộc nào đó trong thành Quan Bốc.

Đương nhiên Mẫu Đơn cũng không biết suy nghĩ của đám nô tài này, nếu biết nàng cũng không dám nói thân phận của mình cho bọn họ đâu. Lúc này đang là thời điểm mẫu chốt của Yến vương, nếu như nàng lại bị bắt đi uy hiếp Yến vương thì nàng cũng không cần sống nữa, đương nhiên cũng phải lén giấu đi thân phận của mình rồi.

Lần này mua về tổng cộng 4 nha hoàn, 4 bà tử, 10 đầu bếp nữ cho nhà bếp, ngoài ra còn có thêm 10 nô bộc. Dù sao thì người ở trong nhà cũng nhiều, việc ăn uống mỗi ngày đều không ít, cũng may những thị vệ và đám người của Trì Ninh Bái đều không cần người hầu hạ, chỉ có mấy nha hoàn bà tử này hầu hạ mình Mẫu Đơn là được rồi.

4 nha hoàn tên là Tiểu Hồng, Uyên Ương, Bình Nhi, Yên Hồng. Bốn bà tử là Trần bà tử, Lương bà tử, Lưu bà tử và La bà tử. Mấy người chăm sóc Mẫu Đơn cũng coi như tận tâm, cũng không dám ở trước mặt Mẫu Đơn nói lung tung.

Ngày qua ngày trôi qua, chớp mắt đã tới nửa tháng sau, những ngày này Mẫu Đơn được chăm sóc khá tốt. Nói ra thì mấy nha hoàn này trước giờ chưa từng được ma ma tử tế dạy dỗ qua, quy tắc lễ nghi cũng không phạm quá nhiều sai lầm, may mà đều giữ bổn phận, chăm sóc Mẫu Đơn cũng cực kỳ tận tâm. Lúc này thời tiết nóng bức khó chịu vô cùng, ở đây cũng không phải vương phủ, ngay cả hầm băng cũng không có, chỉ có buổi trưa thời tiết nóng nhất thì Mẫu Đơn cũng chỉ sai nha hoàn bà tử thay phiên nhau quạt cho nàng.

Nếu như lúc bình thường, Mẫu Đơn cũng không cảm giác được gì nhưng giờ đang mang thai, thời tiết đang nóng lên, nàng thực sự là chịu không nổi, chỉ có thể làm khổ bọn nha hoàn bà tử, nhưng mà nàng đối xử với đám nha hoàn bà tử cũng rất tốt, bình thường nếu không có chuyện gì sẽ để bọn họ nghỉ ngơi, tiền công mỗi tháng cũng không ít, tóm lại cũng không tính là cực nhọc.

Hôm nay có trận mưa, thời tiết nóng bức cuối cùng cũng mát đi vài phần, cũng không cần mấy nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh, đều kêu bọn họ về phòng nghỉ ngơi rồi, chỉ để lại nha đầu Uyên Ương trực ở mái hiên ngoài cửa phòng. Thời tiết không nóng, Mẫu Đơn ngủ rất ngon, dậy cũng sớm, dậy sớm hơn lúc trước nửa canh giờ. Nàng hơi khát nước, kêu Uyên Ương 2 tiếng cũng không có tiếng đáp lại. Mẫu Đơn mang giày, ra cửa nhìn một cái. Uyên Ương cũng không biết đi đâu, vốn không có trực ở bên ngoài.

Nàng bên này vừa có tiếng động thì Nhạn Dung ở phòng sát vách cũng tỉnh, ra ngoài nhìn cái ngay cả nha hoàn trực cửa cũng không có, bực bội nói: “Cái bọn nha đầu chết tiệt, cũng quá không có phép tắc rồi, lúc này đã chạy đi đâu hết rồi.”

2 người cũng không nói gì nhiều, bước ra khỏi viện. Mẫu Đơn hơi cau mày, càng nhiều tháng thì bụng của nàng cũng càng ngày càng nặng hơn, đi đứng cũng không tiện, lúc này đang đỡ lấy eo bước ra khỏi viện liền nhìn thấy ở trong đình bên ngoài hậu viện có mấy người ngồi. Vị trí cái đình này hơi tách biệt, có một bức tường ngăn cách, bên cạnh còn có tán cây đào. Vì vậy mà Mẫu Đơn và Nhạn Dung nhìn thấy bọn họ mà bọn họ lại không chú ý tới 2 nàng. Lúc mà Mẫu Đơn đi qua vừa lúc nghe được Trần bà tử nói: “Uyên Ương, ngươi còn không mau chóng quay về hầu hạ phu nhân. Phu nhân sắp dậy rồi đó.”

Uyên Ương cười nói: “Không sao đâu, chúng ta nói thêm chút nữa đi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của phu nhân chuẩn lắm, còn nửa canh giờ nữa mới dậy. Ôi, phu nhân của chúng ta rất hào phóng đó chỉ là không biết phu nhân là phòng ngoài của ai. Ở đây nửa tháng rồi, cũng chưa thấy ai tới tìm phu nhân của chúng ta.”

La bà tử khẩn trương nói: “Ai ôi cô nương của ta ơi, lời này mà ngươi cũng dám nói lung tung, nếu như bị người khác nghe thấy thì làm sao.”

Uyên Ương nói: “Sợ gì chứ, người trong căn nhà này có bao nhiêu đâu. Nhạn Dung cô nương kia lúc này cũng đang nghỉ ngơi, không ai nghe được đâu. Này, các ngưoi đoán thử xem, phu nhân của chúng ta là phòng ngoài của ai nhỉ. Phu nhân có phong thái và khí độ như vậy chắc hẳn là con nhà đàng hoàng, thế sao lại không thể đón vào phủ làm thiếp mà phải nuôi ở bên ngoài, nhất định là chính thê của vị đại gia đó rất lợi hại, ở trong thành Quan Bốc này có mấy người sợ thê tử đây? Nghe đâu…”

Nhạn Dung tức tới độ mặt đều đen đi, không đợi Uyên Ương nói tiếp nữa, tiến lên một bước qua khỏi bức tường, trách mắng: “Tiện nha đầu, ngươi đang nói gì vậy!”

Uyên Ương, Tiểu Hồng, Trần bà tử, La bà tử ở trong đình quay đầu nhìn lại, bị doạ tới hồn phi phách tán, cuống quýt từ trong đình chạy ra, chạy tới trước mặt 2 người: “Phu nhân tha mạng, cô nương tha mạng…” Tuy rằng bọn họ dám nói xấu sau lưng chủ tử nhưng cũng biết rất rõ thân phận của mình, lúc này người bị doạ tới sắp ngất.

Đặt biệt là Uyên Ương, những lời nói lúc nãy của ả ta cũng đủ để người ta đánh chết rồi.

Mẫu Đơn biết bọn hạ nhân chắc chắn sẽ nói xấu sau lưng nhưng không ngờ lại nói khó nghe như vậy. Nàng nói: “Trần bà tử, La bà tử đi thông báo cho Phùng quản gia, kêu hắn qua đây xử lý chuyện này.” Nàng cũng khó nhúng tay vào chuyện này.

Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái qua tới đây rất nhanh, nghe xong chuyện này, Phùng quân Trạch lập tức nói: “Lôi con tiện tì này xuống phạt đánh 100 gậy rồi đuổi ra khỏi phủ.”

100 gậy này được thực hiện trước mặt bọn hạ nhân trong nhà. Lúc một gậy tiếp một gậy đánh xuống Uyên Ương liền bắt đầu kêu la thảm thiết, làm cho bọn nô tài có liên quan đều sợ tái mặt, cơ thể đều hơi run rẩy.Ttới khi đánh được 50 gậy thì cả người Uyên Ương đau tới mức ngất đi, dưới eo là một mảng máu tươi.

Sau khi phạt đánh xong, Phùng Quân Trạch trực tiếp sai người ném ả ta ra khỏi phủ, sau đó lại sai người đi tuyển chọn một nha hoàn về, lần tuyển chọn người này đương nhiên là càng nghiêm khắc. Nha hoàn được chọn lần này là nha hoàn của một gia đình giàu có, bởi vì phạm tội bị tịch thu gia sản, nô bộc trong nhà đều bị bán ra ngoài. Nha hoàn được mua này tên Bão Cầm, thoạt nhìn là một nha hoàn thận trọng.

Ở trong nhà hầu hạ Mẫu Đơn mấy ngày, Mẫu Đơn cũng cảm thấy nha hoàn này không tệ, rất biết nhìn sắc mặt mà còn tuân thủ bổn phận, sẽ không ăn nói lung tung gì, quy tắc thì đương nhiên vô cùng tốt. Với lại trước đó đã phạt gậy Uyên Ương trước mặt tất cả nô bộc. Lúc này có cho họ lá gan, bọn họ cũng không dám nói lung tung gì.

Những ngày tiếp theo trôi qua cũng thoải mái, không có chuyện gì để bận tâm, chớp mắt đã hơn 1 tháng sau, nghe nói lúc này Yến vương đã tiến đánh về phía An Dương. Trong lòng Mẫu Đơn thực sự lo lắng, chính trong sự lo lắng này, nàng chào đón ngày sinh nở của mình.

Tuy rằng 2 tháng này nàng dưỡng sức nhưng cũng dám ăn uống quá độ, mỗi ngày đều đúng giờ đúng bữa, không chỉ vận động mỗi ngày khoảng 1 canh giờ mà bà đỡ cũng đã sắp xếp xong. Buổi tối nay Mẫu Đơn cảm thấy từng cơn đau bụng thì nàng lập tức biết xảy ra chuyện gì rồi. Nàng vừa động đậy thì Bão Cầm nằm trên giường nhỏ cũng tỉnh dậy, mơ màng đốt đèn dầu, tới trước giường Mẫu Đơn: “Phu nhân, có phải sắp sinh rồi không?”

Mẫu Đơn không ngờ đau bụng sinh lại đau như vậy, hít vào một hơi, gật gật đầu. Bão Cầm lập tức mở cửa phòng kêu nha hoàn và bà đỡ dậy. Mặc dù bọn nha hoàn hơi luống cuống nhưng may mà dưới sự chỉ huy của Bão Cầm thì rất có trật tự làm việc của mình.

Thẩm Nhạn Dung cũng bị đánh thức, biết Mẫu Đơn sắp sinh rồi, sốt ruột không thôi, đứng ở trong viện cũng không biết nên làm gì nữa.

Bà đỡ đi vào cũng sắp 2 canh giờ rồi, nhìn sắc trời, trời cũng sắp sáng rồi, trong lòng Nhạn Dung lo lắng không thôi, hỏi Bão Cầm: “Bão Cầm, ngươi nói sao phu nhân còn chưa sinh vậy? Sao lâu vậy chứ? Sao sinh con mà không nghe kêu la một hai tiếng vậy?” Đúng là nàng ấy nghe nói sinh con sẽ rất là đau, đau tới chết đi sống lại, Mẫu Đơn tỷ sao không kêu la một tiếng, nàng ấy vô cùng lo lắng.

Bão Cầm an ủi nói: “Cô nương đừng gấp, sinh con là như vậy đó, rất chậm, phu nhân không kêu bởi vì phu nhân biết sinh con cần phải giữ thể lực, chứ kêu la một cái thì sức cũng mất thì sao mà sinh con được chứ? Cô nương đừng lo lắng, phu nhân nhất định không sao.”

Mắt thấy trời càng lúc càng sáng, Phùng quân Trạch và Trì Ninh bái ở bên kia cũng đã biết chuyện, đều đợi ở bên ngoài viện. Mắt thấy sắp tới buổi trưa rồi, kết quả vẫn chưa có động tĩnh. Thẩm Nhạn Dung cảm thấy bản thân sắp mềm nhũng đi, tính tính cũng sắp 5-6 canh giờ rồi. Lúc nàng ấy cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi thì đột nhiên nghe thấy tiếng em bé khóc lớn trong phòng truyền ra, cả người nàng ấy đều thả lỏng, ngồi phịch xuống ghế.

Hết chương 118.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK